Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân- Quyển 1- chương 14: Đêm trong nghĩa trang






Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 14:
    3 giờ rạng sáng hôm sau tôi cùng thằng người yêu em Nhung lóc cóc trên con xe đi dò hỏi đường đến nghĩa trang Mai Dịch. Khổ nỗi tôi là thằng đúng chất hai lúa lên thành phố mù đường đã đành đến ngay cả thằng người yêu em Nhung là người Hà Nội gốc mà nó còn không biết đường xá nơi đây thử hỏi 3h sáng thì còn ai ra đường mà hỏi nữa. 

       Hai thằng chạy lòng vòng nhìn map tứ tung nghe giọng em  google ngọt như mía lùi nó dẫn đến tư phạm hùng- hồ tùng mậu, thời điểm đó cái đường cao tốc trên cao bắt đầu khỏi công xây dựng đất đá ngổn ngang, quây tôn ngăn đường đến 3 phần tư con đường rất khó đi. Rẽ vào đường hồ Tùng mậu hai thằng dừng xe lại tiếp tục tra map , thấy ven đường có bóng người liền tiến tới hỏi, chưa kịp mở lời hỏi đường thì một giọng chua chua vang lên:

-        300k bao phòng anh ơi, hai người thì em lấy rẻ 500k thôi,đảo bảo nhiệt tình như người yêu."

      Tôi thì ngu ngơ chưa hiểu con vẹo nói về vấn đề gì vì một thằng nông dân chính hiệu như tôi 12 năm đèn sách  ở quê chỉ biết đèn sách ngoài ra còn chăn rau, nuôi chim khôn lớn thôi. Thằng Đạt Tung phỉn( giờ gọi thằng người yêu em Nhung là thằng Đạt đi cho nó ngắn gọn xúc tích) lên tiếng con mắt nó nháy nháy con mẹ già kia trông có vẻ thằng này hiểu vấn đề:

“ Bọn em là sinh viên chị bớt giá chút được không?”

Con vẹo õng ẹo đưa tay vuốt vuốt cằm thằng Đạt:

“giá vầy là sinh viên rồi, anh có đi thì em chiều.”

Tôi đập đập vào vai thằng Đạt:

“ Hỏi mỗi cái đường đến nghĩa trang mà mất tận 500k à mày?”

Thằng Đạt không thèm để ý đến lời nói của tôi tiếp tục đưa đẩy với con vẹo:

“ Bọn em có giấy chứng nhận hộ nghèo mà chị bớt bớt giùm em.”_ nói rồi nó rút trong ví ra tờ một trăm nhét vào ngực con vẹo như muốn lòi ra ngoài cái váy 2 dây:

“Thôi để khi khác, em cho anh hỏi đường vào nghĩa trang Mai Dịch với, anh đang có việc gấp”

     Tôi trợn mắt như  không tin lời thằng Đạt Tung Phỉn vừa xưng hô với con vẹo, nhìn con mẹ phải gần bằng tuổi mẹ thằng Đạt,phấn son thì chát đầy mặt, mà nó xưng hô anh em ngọt sớt.

     Con vẹo khi nhận tiền thì cái mặt càng tươi hơn hoa chỉ chỉ tay về phía trước, tay còn lại thì móc trong túi ra cái cardvisit đưa tôi:

“ Cái nghĩa trang ngay phía trước mặt hai anh ấy, đi dăm mét nữa là tới, tối giờ ế ẩm quá!Haizzz”

   Thằng Đạt Tung Phỉn nháy mắt với con vẹo rồi rồ ga đi, đằng sau con vẹo còn í ới:”nhớ qua ủng hộ em nhá 2 anh đẹp dzai”.

     Cầm cái card con vẹo nó đưa nhìn qua thấy dòng số điện thoại và cái tên Bùi Thùy-Nhiệt tình như người yêu.
Tôi thầm nghĩ lão bất đồng đạo sĩ này có lẽ đắc đạo thật đoán trước được sẽ có cao nhân đến chỉ điểm lại còn có cả cardvisit đưa chúng tôi nữa có điều trông con mụ tướng tá chả có gì xứng với hai chữ cao nhân cả, hay là các cao nhân đều là những người ngoại hình dị tượng như trong phim thật?

    Sau này khi đã từng trải mới biết cái thú vui đi đêm tao nhã  này có điều nhìn thằng Đạt Phỉn  đẹp trai thư sinh như vậy ai ngờ nó cũng không qua nổi cái gọi là dục vọng thể xác, mà cũng công nhận các chị em cũng có tâm đi làm cả đêm lẫn ngày để mua vui cho thiên hạ cũng chỉ vì số phận và chữ tiền. Âu cũng là cái số, có cầu thì có cung thôi, trách ai được.

    Đi tầm dăm trăm mét nữa thì đúng là có cái nghĩa trang Mai Dịch thật, hai thằng tôi dừng xe dựng tạm vào ven đường quốc bộ vào nghĩa trang.

    Trời tháng 5 có khác 3 giờ sáng hơn trời đã tờ mờ sáng cộng thêm ánh đèn cao áp của mấy cái cột đèn công trình cao tốc hắt hiu cũng đủ nhìn thấy cảnh vật xung quanh một cách mờ mờ ảo ảo, tiếng ếch kêu, lá cây xào xạc dao động, không khí buổi sớm hơi se se lạnh làm cái không khí, cảnh vật xung quanh cái nghĩa trang càng rùng mình, chỉ nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà. 

     Cái nghĩa trang này rất rộng chừng tầm 1 ha vây kín bởi tường bao, nghĩa trang thành phố có khác khóa cổng giới nghiêm ngặt, hai thằng tôi phải trèo tường để đi vào. Hai thằng đi vào nghĩa trang trong đêm tóc gáy dựng hết cả lên, gió lạnh thổi qua cảnh vật dao động nổi hết cả da gà, hai thằng chúng tôi phải đi sát vào cạnh nhau. Thằng Đạt Phỉn ghé sát  tai tôi nói thì thầm với giọng run run:

“Ghê quá m ơi, nghĩa trang rộng như này thì biết có cái mộ nào mà tìm.”

   Tôi thì dạn hơn nó một chút vừa đi vừa ngó thỉnh thoảng ngoái về phía sau xem có con ma nữ khát tình nào bám theo sau bọn tôi không, chấn an thằng Đạt Phỉn:” cứ đi tiếp xem thế nào, lão đại sĩ lỗ mũi trâu kia nói giờ dần đêm nay sẽ lấy được vải niệm.”

      Nói thì nói thế thôi chứ tôi cũng mông lung bỏ mẹ chả lẽ nói với thằng Đạt là chúng ta cứ thong thả nắm tay nhau đi dạo quanh nghĩa trang  là sẽ có một xác chết đội mả sống dậy trao vải niệm cho.

     Đi tầm một phần ba khu nghĩa trang thằng Đạt Phỉn bỗng biến đổi sắc mặt quay đầu vừa chạy vừa la thất thanh:” có ma”.

      Tôi ngoái đầu nhìn theo hướng thằng Đạt vừa nhìn thấy một đốm ma chơi màu xanh đang dần dần bay lại theo hướng chúng tôi, theo bản năng tôi cũng chạy theo thằng Phỉn vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem tướng tá hình dạng con ma kia khát tình thế nào mà đuổi theo hai thằng tôi thì giật mình ngày càng có nhiều đốm sáng ma chơi đuổi theo chúng tôi. 

       Tôi cũng toát mồ hôi con mồ hôi mẹ vừa chạy vừa nghe tiếng thằng phỉn la ó, tôi cũng la hét không kém phần thấy ông bà ông vải , không gian xung quanh càng ghê rợn, gáy lạnh toát tóc tai dựng ngược. Thằng Đạt Phỉn chạy đằng trước vấp phải một cái vòng hoa  từ ngôi mộ cạnh đó ngã sõng xoài dưới đất  bất tỉnh vì sợ hãi, tôi toan bỏ mặc thằng Phỉn tính chạy tiếp thì tôi cũng lại vấp vào chân thằng Đạt ngã ra đất. 

       Các bóng ma chơi bay tới chỗ chúng tôi tưởng chừng những oán khí này sẽ xé xác chúng tôi ra vì đã xâm nhập, đánh động vào chỗ yên nghỉ của họ nhưng không những đốm ma chơi đó lướt qua chúng tôi rồi tan biến vào không khí chỉ nghe bên mũi thoảng qua một mùi thum thủm.

Còn tiếp...
Quyển 1-Chương 15

0 nhận xét: