Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân-quyển 1-chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn

Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn


     Trong đêm tối mờ mờ tôi mệt mỏi ngồi thở không ra hơi sau khi bị ma giả hù dọa chạy bán sống bán chết chúng tôi cũng đã chạy ra gần tới cổng, chỗ tôi ngồi có ánh đèn đường cao áp chiếu tới nên cảm giác sợ hãi khi phải ngồi một mình đợi cái xác vẫn đang hô hấp tỉnh lại là thằng Phỉn cũng bớt đi phần nào. 

      
       Rút điếu thăng long ra hút, đúng là có điếu thuốc sự tự tin của tôi tăng hơn hẳn, ngồi đợi tầm nửa tiếng bao thuốc vừa mới mua cũng đã vơi đi phân nửa thì cuối cùng thằng Đạt Tung Phỉn cũng tỉnh, nó vừa mở mắt ra là ngó dọc ngó xuôi , tôi từ từ tiến lại gần nó chưa kịp nói năng câu gì thì đã nhận được cú đạp của nó đau thấy ông bà rồi nó bò lùi về mấy bước mồm thì vẫn hét có ma. Tôi đau điếng ôm lấy cái cặp giò:

“ Mày đạp tao đau như vầy có chết t cũng sẽ đến tìm m báo thù.”

   Thằng Phỉn còn đang nhát ma hồn vía còn chưa kịp nhập thân vớ được người sống liền lao tới ôm lấy tôi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem:

“ Tao tưởng t chết rồi cơ, vừa nãy bị ma chơi đuổi hồn vía còn kinh bạt, tỉnh dậy lại thấy mỗi cái đầu điếu thuốc của m đang cháy đỏ rực tiến lại gần tưởng là ma chơi tiếp tục đuổi, huhuhu”.

     Tôi thấy vừa thương vừa buồn cười thằng Phỉn một công tử Hà thành ăn chơi thác loạn lại có lúc nước mắt nước mũi tèm lem liền vận dụng kiến thức 12 năm học sinh giỏi văn giải thích với nó:

“ Ma chơi ma cỏ gì, mấy đốm sáng ấy chỉ là hỗn hợp khí diphosphines và phosphine từ những xác chết cháy trong không khí tạo thành đốm lửa lơ lửng trên không thôi.”

     Thằng Đạt Tung Phỉn dường như vẫn chưa thỏa mãn với lời giải thích đầy tính văn học của tôi nước mắt vẫn tiếp túc giàn dụa vừa nấc vừa nói:

“ Thế tại sao ..hức..nó lại đuổi theo t và m..hức.., chả phải ma chơi thì là gì?, hức..hức..”

     Tôi phát cáu với thằng đầu đất óc shit này nhưng vẫn phải ôn tồn giải thích thêm cho nó bằng kiến thức của một thằng khối A, 12 năm đồng giỏi văn lẫn uyên thâm lịch sử như tôi:

“ Khi m chạy thì m đã tạo ra sự luôn chuyển của không khí theo quán tính nó lại chả kéo cả đốm lửa ấy theo m, càng chạy thì nó càng đuổi thế thôi.”
Thằng Phỉn vẻ mặt có vẻ hiểu hiểu ra được phần nào nhưng nó vẫn vặn lại một câu:

“ Ơ nếu m đã biết vậy thì m còn vừa chạy vừa la hét làm cái gì.”

Đến câu hỏi này tôi cũng á khẩu chẳng biết giải thích gì hơn, sợ làm mất hình tượng liền quát thoái lui:

“ Thắc mắc con cặ*, việc chính còn chưa xong , ngồi đây mà giải thích với m thì đến sáng mai vẫn chưa được về ngủ, đứng lên đi tìm mộ.”

Thằng Đạt Phỉn phủi phủi đất cát bám trên quần áo và hỏi:

“ Khu nghĩa trang này rộng như vậy biết tìm mộ thất đầu lấy vải niệm ở đâu?”

Tôi trước xem thời sự có bản tin nói về nghĩa trang này nên tôi biết trong nghĩa trang này còn có một khu mai táng liền nói với Đạt Phỉn:

“ chắc đi sâu vào bên trong có khu mai táng, ở đấy toàn mộ mới đắp vào đấy tha hồ mà lựa.”

     Rồi tôi với nó tiến sâu vào khu nghĩa trang, đi theo hướng bên phải quả thật có một bãi đất trống, toàn là những ngôi mộ được đắp bằng đất bên trên còn có cả những chiếc vòng hoa . Đi qua tầm hơn chục nấm mồ như thế thì phía trước mặt chúng tôi cách hơn 50m lại thấy một vòng tròn đốm sáng nữa xuất hiện. Thằng Đạt níu níu tay áo tôi nói nhỏ:

“ Chắc không phải lại là đốm lửa ma chơi tạo ra từ hỗn hợp khí PH3 và P2H4 nữa chứ mày? .“

       Tôi cũng đinh ninh là như thế nhưng ở giữa đám cầu lửa ấy lại có một đốm lửa lớn với những làn khói đang nghi ngút bốc lên thấy lạ liền ra dấu im lặng với thằng Phỉn, chúng tôi tiến lại gần hơn chút và trèo lên một cái cây đa gần đó theo dõi thì thấy trước mặt là một người đàn ông chừng tầm ngoài ba mươi tuổi đang ngồi giữa những đốm lửa được tạo thành từ bảy ngọn nến thắp sáng cắm thành một vòng tròn quanh nấm mộ, tay hắn cầm một bó nhang ngồi sau một đàn pháp đang khấn gì đó trước một nấm mộ còn nguyên những vòng hoa còn rất tươi. 

     Tay trái hắn vừa vung bó nhan lên xuống tay phải viết gì đó vào trong lá bùa vàng  vừa khấn thì lá bùa trong tay hắn bốc cháy:

“Phán quan hạ chỉ, âm hồn  phục mệnh, người dương lánh mặt , quỷ sai tránh đường.”

      Khi lá bùa trên tay cháy hết hắn cắm bó nhan vào trong bát gạo trên đàn pháp, bốc trong cái túi đeo trước ngực những tờ tiền giấy loại tròn tròn có lỗ ở giữa mà bên tàu hay dùng trong đám tang tung lên không trung.

      Từ đầu đến h chúng tôi vẫn ngồi yên quan sát xem hắn làm gì, được hơn năm phút hắn bắt đầu nhấc những vòng hoa sang một bên và dùng xẻng đào xuống nấm mộ, khi chỗ đất trống quanh chỗ hắn đào đã xếp thành một đống đất cao hơn 1  mét, nghe được cả tiếng xẻng đập vào nắp quan tài, hắn dùng búa nhổ 7 cây đinh tử tôn đặt lên trên đống đất và tiếp đó dùng xẻng bậy nắp khai quan.

    Từ chỗ chúng tôi nấp không thể nhìn được phía bên dưới quan tài nơi hắn đào nhưng khi nhìn thấy cái xẻng trong tay hắn đang dùng để làm đòn bẩy bậy nắp chuyển động và âm thanh nắp quan tài di chuyển thì biết được hắn đã khai quan thành công. 

      Trong giây lát hắn cầm một cây nến nhảy xuống phía dưới, chỉ thấy đầu hắn cúi xuống và bỗng nhiên hắn cười lên một tràng:

“phát tài rồi, , hahaha..”

     Rất nhanh sau đó trên tay hắn cầm lên là những trang sức, bình bát,... tất cả toàn là vàng sáng lóe lên , còn sáng hơn cả những ánh nến đang cháy phập phùng kia. Nhìn đến đoạn này tôi không còn nghi ngờ gì nữa mà kết luận ngay hắn chính là một kẻ chộm mộ.

     Ngay giây phút hắn vừa cầm những thứ báu vật được chôn cùng gia chủ kia lên thì trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen kéo đến , sấm chớp bắt đầu nổi lên, một cơn gió mạnh thổi đến làm tắt tất cả những cây nến đang cháy xung quanh huyệt chôn quan tài tắt vụt, ngay cả bó nhan  cắm trên bát gạo cũng cháy hết từ bao giờ chỉ trơ lại những que hương đổ xiêu vẹo, hắn giật mình nhìn trời rồi lại nhìn vào bên dưới quan tài miệng lắp bắp:

“Không,...không thể nào nơi này lại có dương khí hợp mệnh xung nạp vào tử thi được!”

     Hai thằng chúng tôi lúc này cũng vãi ra quần rồi  nửa muốn chạy nhưng lại không dám nhảy xuống đành ngồi yên trên cây theo dõi tiếp...

 Còn tiếp...

Quyển 1- Chương 16

0 nhận xét: