Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Dạo này hết cảm xúc thơ ca thật rồi :((

Dạo này, anh chẳng muốn làm thơ
Những con chữ cứ vu vơ.. nối đuôi nhau chắp vá
Chỉ là… gần đây anh thấy cuộc sống mình mệt lả
Giấc mơ hoang ...thấy thân xác yếu mềm

Nhìn dòng đời trôi anh chỉ biết lặng câm
Vẽ đôi mắt em..
... bằng những tháng năm thăng trầm lặng lẽ
Nét yêu thương ,nét giận hờn muôn vẻ
Đăng facebook mỗi ngày là để nhận những chia sẻ bâng quơ

Sáng nay anh lên mạng...
... thấy gã đàn ông lừa tình bằng những vần thơ
Và ..Người đàn bà lẳng lơ,ngực căng tràn mùi xác thịt
Cuộn tròn vào nhau như chẳng có gì thầm kín
Đang ngửa mặt hít hà những cám dỗ của ..trần gian.

Cơn gió cuối mùa , thốc ngược
mắt khô khan
Người phụ hồ đang quệt ngang giọt mồ hôi trên khóe mắt
Một bà cụ già ...đang móm mém nhai trầu cười vui bên đàn cháu chắt
Anh nhìn lại chính mình thấy …đời quá nghiêng chao.

Cuộc đời này thật ngắn ngủi hư hao
Anh ..!!! Một Gã đàn ông ngồi ôm bao hoài niệm
Tim non toạc máu mềm ,nhuộm hồng lên bàn phím
Viết lại cho đời , lỡ ngày nào đó phải đi xa
..
__Du Phong ___

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân-quyển 1-chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn

Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn


     Trong đêm tối mờ mờ tôi mệt mỏi ngồi thở không ra hơi sau khi bị ma giả hù dọa chạy bán sống bán chết chúng tôi cũng đã chạy ra gần tới cổng, chỗ tôi ngồi có ánh đèn đường cao áp chiếu tới nên cảm giác sợ hãi khi phải ngồi một mình đợi cái xác vẫn đang hô hấp tỉnh lại là thằng Phỉn cũng bớt đi phần nào. 

      
       Rút điếu thăng long ra hút, đúng là có điếu thuốc sự tự tin của tôi tăng hơn hẳn, ngồi đợi tầm nửa tiếng bao thuốc vừa mới mua cũng đã vơi đi phân nửa thì cuối cùng thằng Đạt Tung Phỉn cũng tỉnh, nó vừa mở mắt ra là ngó dọc ngó xuôi , tôi từ từ tiến lại gần nó chưa kịp nói năng câu gì thì đã nhận được cú đạp của nó đau thấy ông bà rồi nó bò lùi về mấy bước mồm thì vẫn hét có ma. Tôi đau điếng ôm lấy cái cặp giò:

“ Mày đạp tao đau như vầy có chết t cũng sẽ đến tìm m báo thù.”

   Thằng Phỉn còn đang nhát ma hồn vía còn chưa kịp nhập thân vớ được người sống liền lao tới ôm lấy tôi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem:

“ Tao tưởng t chết rồi cơ, vừa nãy bị ma chơi đuổi hồn vía còn kinh bạt, tỉnh dậy lại thấy mỗi cái đầu điếu thuốc của m đang cháy đỏ rực tiến lại gần tưởng là ma chơi tiếp tục đuổi, huhuhu”.

     Tôi thấy vừa thương vừa buồn cười thằng Phỉn một công tử Hà thành ăn chơi thác loạn lại có lúc nước mắt nước mũi tèm lem liền vận dụng kiến thức 12 năm học sinh giỏi văn giải thích với nó:

“ Ma chơi ma cỏ gì, mấy đốm sáng ấy chỉ là hỗn hợp khí diphosphines và phosphine từ những xác chết cháy trong không khí tạo thành đốm lửa lơ lửng trên không thôi.”

     Thằng Đạt Tung Phỉn dường như vẫn chưa thỏa mãn với lời giải thích đầy tính văn học của tôi nước mắt vẫn tiếp túc giàn dụa vừa nấc vừa nói:

“ Thế tại sao ..hức..nó lại đuổi theo t và m..hức.., chả phải ma chơi thì là gì?, hức..hức..”

     Tôi phát cáu với thằng đầu đất óc shit này nhưng vẫn phải ôn tồn giải thích thêm cho nó bằng kiến thức của một thằng khối A, 12 năm đồng giỏi văn lẫn uyên thâm lịch sử như tôi:

“ Khi m chạy thì m đã tạo ra sự luôn chuyển của không khí theo quán tính nó lại chả kéo cả đốm lửa ấy theo m, càng chạy thì nó càng đuổi thế thôi.”
Thằng Phỉn vẻ mặt có vẻ hiểu hiểu ra được phần nào nhưng nó vẫn vặn lại một câu:

“ Ơ nếu m đã biết vậy thì m còn vừa chạy vừa la hét làm cái gì.”

Đến câu hỏi này tôi cũng á khẩu chẳng biết giải thích gì hơn, sợ làm mất hình tượng liền quát thoái lui:

“ Thắc mắc con cặ*, việc chính còn chưa xong , ngồi đây mà giải thích với m thì đến sáng mai vẫn chưa được về ngủ, đứng lên đi tìm mộ.”

Thằng Đạt Phỉn phủi phủi đất cát bám trên quần áo và hỏi:

“ Khu nghĩa trang này rộng như vậy biết tìm mộ thất đầu lấy vải niệm ở đâu?”

Tôi trước xem thời sự có bản tin nói về nghĩa trang này nên tôi biết trong nghĩa trang này còn có một khu mai táng liền nói với Đạt Phỉn:

“ chắc đi sâu vào bên trong có khu mai táng, ở đấy toàn mộ mới đắp vào đấy tha hồ mà lựa.”

     Rồi tôi với nó tiến sâu vào khu nghĩa trang, đi theo hướng bên phải quả thật có một bãi đất trống, toàn là những ngôi mộ được đắp bằng đất bên trên còn có cả những chiếc vòng hoa . Đi qua tầm hơn chục nấm mồ như thế thì phía trước mặt chúng tôi cách hơn 50m lại thấy một vòng tròn đốm sáng nữa xuất hiện. Thằng Đạt níu níu tay áo tôi nói nhỏ:

“ Chắc không phải lại là đốm lửa ma chơi tạo ra từ hỗn hợp khí PH3 và P2H4 nữa chứ mày? .“

       Tôi cũng đinh ninh là như thế nhưng ở giữa đám cầu lửa ấy lại có một đốm lửa lớn với những làn khói đang nghi ngút bốc lên thấy lạ liền ra dấu im lặng với thằng Phỉn, chúng tôi tiến lại gần hơn chút và trèo lên một cái cây đa gần đó theo dõi thì thấy trước mặt là một người đàn ông chừng tầm ngoài ba mươi tuổi đang ngồi giữa những đốm lửa được tạo thành từ bảy ngọn nến thắp sáng cắm thành một vòng tròn quanh nấm mộ, tay hắn cầm một bó nhang ngồi sau một đàn pháp đang khấn gì đó trước một nấm mộ còn nguyên những vòng hoa còn rất tươi. 

     Tay trái hắn vừa vung bó nhan lên xuống tay phải viết gì đó vào trong lá bùa vàng  vừa khấn thì lá bùa trong tay hắn bốc cháy:

“Phán quan hạ chỉ, âm hồn  phục mệnh, người dương lánh mặt , quỷ sai tránh đường.”

      Khi lá bùa trên tay cháy hết hắn cắm bó nhan vào trong bát gạo trên đàn pháp, bốc trong cái túi đeo trước ngực những tờ tiền giấy loại tròn tròn có lỗ ở giữa mà bên tàu hay dùng trong đám tang tung lên không trung.

      Từ đầu đến h chúng tôi vẫn ngồi yên quan sát xem hắn làm gì, được hơn năm phút hắn bắt đầu nhấc những vòng hoa sang một bên và dùng xẻng đào xuống nấm mộ, khi chỗ đất trống quanh chỗ hắn đào đã xếp thành một đống đất cao hơn 1  mét, nghe được cả tiếng xẻng đập vào nắp quan tài, hắn dùng búa nhổ 7 cây đinh tử tôn đặt lên trên đống đất và tiếp đó dùng xẻng bậy nắp khai quan.

    Từ chỗ chúng tôi nấp không thể nhìn được phía bên dưới quan tài nơi hắn đào nhưng khi nhìn thấy cái xẻng trong tay hắn đang dùng để làm đòn bẩy bậy nắp chuyển động và âm thanh nắp quan tài di chuyển thì biết được hắn đã khai quan thành công. 

      Trong giây lát hắn cầm một cây nến nhảy xuống phía dưới, chỉ thấy đầu hắn cúi xuống và bỗng nhiên hắn cười lên một tràng:

“phát tài rồi, , hahaha..”

     Rất nhanh sau đó trên tay hắn cầm lên là những trang sức, bình bát,... tất cả toàn là vàng sáng lóe lên , còn sáng hơn cả những ánh nến đang cháy phập phùng kia. Nhìn đến đoạn này tôi không còn nghi ngờ gì nữa mà kết luận ngay hắn chính là một kẻ chộm mộ.

     Ngay giây phút hắn vừa cầm những thứ báu vật được chôn cùng gia chủ kia lên thì trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen kéo đến , sấm chớp bắt đầu nổi lên, một cơn gió mạnh thổi đến làm tắt tất cả những cây nến đang cháy xung quanh huyệt chôn quan tài tắt vụt, ngay cả bó nhan  cắm trên bát gạo cũng cháy hết từ bao giờ chỉ trơ lại những que hương đổ xiêu vẹo, hắn giật mình nhìn trời rồi lại nhìn vào bên dưới quan tài miệng lắp bắp:

“Không,...không thể nào nơi này lại có dương khí hợp mệnh xung nạp vào tử thi được!”

     Hai thằng chúng tôi lúc này cũng vãi ra quần rồi  nửa muốn chạy nhưng lại không dám nhảy xuống đành ngồi yên trên cây theo dõi tiếp...

 Còn tiếp...

Quyển 1- Chương 16

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân- Quyển 1- chương 14: Đêm trong nghĩa trang






Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 14:
    3 giờ rạng sáng hôm sau tôi cùng thằng người yêu em Nhung lóc cóc trên con xe đi dò hỏi đường đến nghĩa trang Mai Dịch. Khổ nỗi tôi là thằng đúng chất hai lúa lên thành phố mù đường đã đành đến ngay cả thằng người yêu em Nhung là người Hà Nội gốc mà nó còn không biết đường xá nơi đây thử hỏi 3h sáng thì còn ai ra đường mà hỏi nữa. 

       Hai thằng chạy lòng vòng nhìn map tứ tung nghe giọng em  google ngọt như mía lùi nó dẫn đến tư phạm hùng- hồ tùng mậu, thời điểm đó cái đường cao tốc trên cao bắt đầu khỏi công xây dựng đất đá ngổn ngang, quây tôn ngăn đường đến 3 phần tư con đường rất khó đi. Rẽ vào đường hồ Tùng mậu hai thằng dừng xe lại tiếp tục tra map , thấy ven đường có bóng người liền tiến tới hỏi, chưa kịp mở lời hỏi đường thì một giọng chua chua vang lên:

-        300k bao phòng anh ơi, hai người thì em lấy rẻ 500k thôi,đảo bảo nhiệt tình như người yêu."

      Tôi thì ngu ngơ chưa hiểu con vẹo nói về vấn đề gì vì một thằng nông dân chính hiệu như tôi 12 năm đèn sách  ở quê chỉ biết đèn sách ngoài ra còn chăn rau, nuôi chim khôn lớn thôi. Thằng Đạt Tung phỉn( giờ gọi thằng người yêu em Nhung là thằng Đạt đi cho nó ngắn gọn xúc tích) lên tiếng con mắt nó nháy nháy con mẹ già kia trông có vẻ thằng này hiểu vấn đề:

“ Bọn em là sinh viên chị bớt giá chút được không?”

Con vẹo õng ẹo đưa tay vuốt vuốt cằm thằng Đạt:

“giá vầy là sinh viên rồi, anh có đi thì em chiều.”

Tôi đập đập vào vai thằng Đạt:

“ Hỏi mỗi cái đường đến nghĩa trang mà mất tận 500k à mày?”

Thằng Đạt không thèm để ý đến lời nói của tôi tiếp tục đưa đẩy với con vẹo:

“ Bọn em có giấy chứng nhận hộ nghèo mà chị bớt bớt giùm em.”_ nói rồi nó rút trong ví ra tờ một trăm nhét vào ngực con vẹo như muốn lòi ra ngoài cái váy 2 dây:

“Thôi để khi khác, em cho anh hỏi đường vào nghĩa trang Mai Dịch với, anh đang có việc gấp”

     Tôi trợn mắt như  không tin lời thằng Đạt Tung Phỉn vừa xưng hô với con vẹo, nhìn con mẹ phải gần bằng tuổi mẹ thằng Đạt,phấn son thì chát đầy mặt, mà nó xưng hô anh em ngọt sớt.

     Con vẹo khi nhận tiền thì cái mặt càng tươi hơn hoa chỉ chỉ tay về phía trước, tay còn lại thì móc trong túi ra cái cardvisit đưa tôi:

“ Cái nghĩa trang ngay phía trước mặt hai anh ấy, đi dăm mét nữa là tới, tối giờ ế ẩm quá!Haizzz”

   Thằng Đạt Tung Phỉn nháy mắt với con vẹo rồi rồ ga đi, đằng sau con vẹo còn í ới:”nhớ qua ủng hộ em nhá 2 anh đẹp dzai”.

     Cầm cái card con vẹo nó đưa nhìn qua thấy dòng số điện thoại và cái tên Bùi Thùy-Nhiệt tình như người yêu.
Tôi thầm nghĩ lão bất đồng đạo sĩ này có lẽ đắc đạo thật đoán trước được sẽ có cao nhân đến chỉ điểm lại còn có cả cardvisit đưa chúng tôi nữa có điều trông con mụ tướng tá chả có gì xứng với hai chữ cao nhân cả, hay là các cao nhân đều là những người ngoại hình dị tượng như trong phim thật?

    Sau này khi đã từng trải mới biết cái thú vui đi đêm tao nhã  này có điều nhìn thằng Đạt Phỉn  đẹp trai thư sinh như vậy ai ngờ nó cũng không qua nổi cái gọi là dục vọng thể xác, mà cũng công nhận các chị em cũng có tâm đi làm cả đêm lẫn ngày để mua vui cho thiên hạ cũng chỉ vì số phận và chữ tiền. Âu cũng là cái số, có cầu thì có cung thôi, trách ai được.

    Đi tầm dăm trăm mét nữa thì đúng là có cái nghĩa trang Mai Dịch thật, hai thằng tôi dừng xe dựng tạm vào ven đường quốc bộ vào nghĩa trang.

    Trời tháng 5 có khác 3 giờ sáng hơn trời đã tờ mờ sáng cộng thêm ánh đèn cao áp của mấy cái cột đèn công trình cao tốc hắt hiu cũng đủ nhìn thấy cảnh vật xung quanh một cách mờ mờ ảo ảo, tiếng ếch kêu, lá cây xào xạc dao động, không khí buổi sớm hơi se se lạnh làm cái không khí, cảnh vật xung quanh cái nghĩa trang càng rùng mình, chỉ nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà. 

     Cái nghĩa trang này rất rộng chừng tầm 1 ha vây kín bởi tường bao, nghĩa trang thành phố có khác khóa cổng giới nghiêm ngặt, hai thằng tôi phải trèo tường để đi vào. Hai thằng đi vào nghĩa trang trong đêm tóc gáy dựng hết cả lên, gió lạnh thổi qua cảnh vật dao động nổi hết cả da gà, hai thằng chúng tôi phải đi sát vào cạnh nhau. Thằng Đạt Phỉn ghé sát  tai tôi nói thì thầm với giọng run run:

“Ghê quá m ơi, nghĩa trang rộng như này thì biết có cái mộ nào mà tìm.”

   Tôi thì dạn hơn nó một chút vừa đi vừa ngó thỉnh thoảng ngoái về phía sau xem có con ma nữ khát tình nào bám theo sau bọn tôi không, chấn an thằng Đạt Phỉn:” cứ đi tiếp xem thế nào, lão đại sĩ lỗ mũi trâu kia nói giờ dần đêm nay sẽ lấy được vải niệm.”

      Nói thì nói thế thôi chứ tôi cũng mông lung bỏ mẹ chả lẽ nói với thằng Đạt là chúng ta cứ thong thả nắm tay nhau đi dạo quanh nghĩa trang  là sẽ có một xác chết đội mả sống dậy trao vải niệm cho.

     Đi tầm một phần ba khu nghĩa trang thằng Đạt Phỉn bỗng biến đổi sắc mặt quay đầu vừa chạy vừa la thất thanh:” có ma”.

      Tôi ngoái đầu nhìn theo hướng thằng Đạt vừa nhìn thấy một đốm ma chơi màu xanh đang dần dần bay lại theo hướng chúng tôi, theo bản năng tôi cũng chạy theo thằng Phỉn vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem tướng tá hình dạng con ma kia khát tình thế nào mà đuổi theo hai thằng tôi thì giật mình ngày càng có nhiều đốm sáng ma chơi đuổi theo chúng tôi. 

       Tôi cũng toát mồ hôi con mồ hôi mẹ vừa chạy vừa nghe tiếng thằng phỉn la ó, tôi cũng la hét không kém phần thấy ông bà ông vải , không gian xung quanh càng ghê rợn, gáy lạnh toát tóc tai dựng ngược. Thằng Đạt Phỉn chạy đằng trước vấp phải một cái vòng hoa  từ ngôi mộ cạnh đó ngã sõng xoài dưới đất  bất tỉnh vì sợ hãi, tôi toan bỏ mặc thằng Phỉn tính chạy tiếp thì tôi cũng lại vấp vào chân thằng Đạt ngã ra đất. 

       Các bóng ma chơi bay tới chỗ chúng tôi tưởng chừng những oán khí này sẽ xé xác chúng tôi ra vì đã xâm nhập, đánh động vào chỗ yên nghỉ của họ nhưng không những đốm ma chơi đó lướt qua chúng tôi rồi tan biến vào không khí chỉ nghe bên mũi thoảng qua một mùi thum thủm.

Còn tiếp...
Quyển 1-Chương 15