Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Thứ Năm, 10 tháng 6, 2021

Thanh Tùng đạo nhân Quyển 1 : chương 23: khai đàn


Thanh Tùng đạo nhân

Quyển 1 : chương 23: khai đàn

Đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ trước cửa phòng Nhung thì thằng Đạt và thằng Nam đã dậy từ lúc nào trên tay chúng nó là một cặp gà trống , thằng nam gọi tôi:

“ Đại ca!!! còn đứng đó rình cái gì phòng người ta,  vào giúp một tay mầy?”

Tôi hớn hở nhìn hai con gà trống múp rụp trên tay chúng nó nói:” gì mày, nay ngày gì mà mua gà nhậu?”

Thằng Đạt lườm tôi kiểu vừa vào phòng ghẹ nó không biết tôi đã sơ múi gì e Nhung của nó chưa, nó quạo”: nhậu cc gì , hai con gà này để lấy tiết cho tay đạo sĩ cúng !”

Tôi  cười cười nhìn thằng nam nhướng nhướng chân mày: “ dùng tiết thì lấy tiết thôi chứ thịt thì để làm gì hả mầy?”

Thằng nam là thằng có tâm hồn ăn uống nhất , như hiểu ý tôi nó lấy tay bụp vào đầu thằng Đạt phỉn:” lấy tiết xong , thịt thì để nhậu chứ còn để làm gì nữa há há!”


Bỗng giọng nói tay bất đồng đạo sĩ phía sau làm ngắt đi thực đơn gà nhiều món đang chạy trong đầu của tôi và thằng nam:” nhậu nhẹt gì, thịt gà dùng để lập đàn cúng, các cậu có thấy mâm cúng nào chỉ toàn xôi với hoa quả không thôi hả, các cụ có phải sư đâu mà ăn chay, không có thịt thì cụ nào về giúp.”


Hắn kéo cáii vali dụng cụ đồ nghề của hắn bắt đầu dựng đàn, chúng tôi được phân công đi thịt gà , bác chủ nhà thì chuẩn bị hoa quả cho mâm cúng đàn tràng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì trời cũng nhá nhem tối , phần còn lại thì lão đạo sĩ đang làm nốt, chúng tôi khi xong hết việc cũng chẳng biết làm gì đành vây quanh hắn xem hắn thao tác , hắn lấy bột chu sa trộn vào tiết gà vẽ ra mấy lá bùa dán vào một hình nộm ghi sinh thần bát tự của Nhung cơ mà hắn chả biết tên đầy đủ và ngày sinh của Nhung thì hỏi thằng phỉn bên cạnh nó trả lời: Ngô Trác Nhung sinh ngày d tháng m năm y.


 Xong mấy lá bùa bất đồng lại lấy ra chiếc áo yếm băng tằm cũng vẽ dày đặc những hình bát quái, âm dương và vô số những hình thù kì quái lên chiếc áo xong hắn bảo tôi đưa cho Nhung mặc. Gì chứ  sao lại bảo tôi nữa, tôi còn đang giữ cái quần xì của người ta chưa trả lại được mà giờ lại đi mang cái áo yếm sang bảo người ta mặc thì dù tôi có không biến thái, bệnh hoạn đi nữa nhưng ẻm sẽ nghĩ gì, còn đâu mặt mũi hành tẩu giang hồ nữa, tôi cầm cái áo yếm đưa cho Vi nhờ Vi đưa hộ, lão bất đồng dặn vi này nọ rồi Vi chạy về phòng. 


Mọi người lúc đó có  một tiếng để nghỉ ngơi ăn uống , tầm 8 h tối mọi người tập trung đông đủ tại đầu vườn trước dàn dạ lý, bất đồng đạo sĩ mặc áo đạo bào màu vàng sau lưng in hình bát quái, trước ngực in hình âm dương đầu đội mũ bát quái đuôi cá, chân mang giày vải trông rất ra dáng. Nhưng mọi ánh mắt đều hướng về Nhung, em mặc độc nguyên một cái áo yếm vẽ bùa  và quần đùi loại sát”…”, trên tay chân , mặt mũi vẽ chi chít những phù văn bằng chu sa đỏ lòm , em nằm trên một cái bàn bên cạnh đàn , trên người cắm rất nhiều kim châm được nối với chỉ đỏ  nối thẳng vào song trùng hình nhân với vị trí tương ứng trên cơ thể nhung. Trên trán em dán một lá bùa định hồn. 


Chỗ gốc dàn dạ lý hắn bố trí cắm 5 cây hương nến trắn loại ngắn buộc chỉ đỏ nối vào gốc cây, lấy gốc làm tâm tạo thành hình ngôi sao, bên ngoài cắm 5 cây trường minh đăng, vị trí xen kẽ 5 cánh hình sao bên trong tạo thành một hình tròn bao bên ngoài hình sao. Sau khi mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất bất đồng bắt đầu khai đàn.


 Bất đồng đạo sĩ châm 3 cây hương cắm vào bát hương đặt trước mâm lễ cúng miệng lâm râm khấn đồng thời tay trái hắn rút ra một đạo phù, tay phải dùng 2 ngón trỏ và ngón giữa lăng không viết lên tấm phù , khi dứt chú cũng là lúc tấm phù tự bùng cháy, tấm phù này như một tờ sớ gửi lên tam thanh đạo tổ . Tấm phù cháy xong không bị tắt nửa chừng cũng chính là lúc đạo tổ đã chấp nhận với lời thỉnh cầu trên sớ. 


Tiếp đó bất đồng đạo nhân tiến đến phía Nhung dùng hai ngón trỏ và giữa ở cả hai tay nâng lên vô hình trên khoảng không thì lạ thay từ chỗ bốn đầu ngón tay bất đầu xuất hiện những luồng linh quang vàng, luồng linh quang này chạy đến hai cánh tay của hình nhân, cánh tay hình nhân bắt đầu giơ lên từ từ kéo theo tay Nhung cũng giơ lên theo làm kéo căng các sợi hồng tuyến, nghi lễ trục xuất hồn miêu quỷ ra khỏi người Nhung chính thức bắt đầu.


 Trời bỗng nổi gió , mây đen dần kéo đến che kín bầu trời khung cảnh rất u ám. Đám chúng tôi chỉ dám đứng bên ngoài đằng xa theo dõi, vi và linh ở phía sau đứng nép sát người tôi, hay cánh tay của tôi bị 2 ẻm bấu đau thấu trời mà không dám la lên. Thằng Đạt thì đứng chắp hai tay khấn, chắc là nó mong việc trục hồn miêu quỷ ra khỏi Nhung thành công nếu không nó phải ân hận xuất đời, còn tôi tôi cũng mong mọi sự thành công bởi một con sắc quỷ nữ đã làm tôi sun vòi vào rồi , huống chi nếu sự thất bại sẽ lại có thêm một con cô hồn  hận tình trả thù đời  nữa thì tôi chỉ còn nước đi chữa thận. Còn thằng Nam Bím .... ngó qua ngó lại không thấy nó đâu nhìn về phía phòng trọ thì thấy nó đang ngồi bàn chỗ cửa sổ một tay cầm cái tỏi gà, một tay thì cầm cái cổ con gà đưa lên mõm ngoặm,ngồi bình thản, mắt liếc ra như là nó đang ngồi thưởng thức phim ma Lâm Chánh Anh vậy, bà mẹ nó. Mà gà luộc?!!! Không lẽ nó lại cắt xén nguyên liệu cúng bái?? Thằng này đáng tội phanh thây xẻ mỏ.


Phía bên kia bất đồng đạo nhân vã hết mồ hôi, đang vận linh lực ép từng luồng quỷ hồn của miêu quỷ dần dần bị kéo ra khỏi người Nhung theo đường chỉ đỏ chuyển vào trong song trùng hình nhân, tiếng gào rú của mấy hồn miêu quỷ ghê rợn khiến chúng tôi nhức óc  phải bịt tai lại, đúng lúc đó một cơn âm phong thổi đến làm bay mịt mờ cát bụi . Bóng ma nữ xuất hiện trên dàn cây dạ lý, đôi mắt nó đỏ lòm sáng quắc trong đêm, cái lưỡi dài thè da khỏi cái miệng rộng ngoắc gần đến mang tai lởm chởm răng nhọn, trường y bay phấp phới , tóc tai rũ rượi phập phùng theo luồng gió nó gào rú , âm thanh như vang vọng từ tận đáy 18 tầng địa ngục:” đạo sĩ thối nhà ngươi thích lo chuyện bao đồng thì hôm nay phải bỏ mạng tại đây hé hé hé….” 


Sau tràng cười man dợ đó nữ quỷ phất tay tạo một luồng gió cuốn tất cả các lá cây cát bụi theo sau thổi về phía bất đồng đạo sĩ. Bất đồng lúc này thả một tay ra kết ấn niệm chú đánh tan luồng âm phong của ma nữ tay kia vẫn dồn linh lực ép miêu quỷ ra khỏi người nhung.  Chưa dừng lại ở đó  ma nữ tiếp tục tạo một luồng quỷ khí hướng về phía đạo sĩ phóng tới, luồng quỷ khí này bao gồm vô số đầu lâu và linh hồn của những con miêu quỷ gào rú kết thành hình đầu lâu một con miêu quỷ cực đại hai mắt toé ra luồng hắc khí nhe nanh lao về phía bất đồng . 


Bất đồng mặt nhễ nhại mồ hôi, tay bắt ấn tam muội niệm kim quang chú hộ thân:” Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn, nghiễm tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông, tam giới nội ngoại, duy đế độc tôn, thể hữu kim quang, địa ánh ngô thân, thị chi bất kiến, thính chi bất văn, bao la thiên địa, dưỡng dục quần tính, thị tụng vạn biến, thân hữu quang minh, tam giới thị vệ, ngọc đế đồng nghênh, phương thần minh lễ, dịch sử lôi linh, yêu quái tang đảm , quỷ thần chí hình, nội hữu phích lịch, lôi thần ẩn danh, đỗng tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, kim quang tốc hiện, phúc hộ đàn đình, cấp cấp luật lệnh.“


Một luồng kim quang sáng chói loà xuất hiện bao quanh phía bất đồng và đàn pháp nơi Nhung đang được thanh tẩy tạo tành một lớp khiên cản lấy luồng quỷ khí của ma nữ, hai luồng ánh sáng một vàng của kim quang chú do bất đồng đạo sĩ và một luồng hắc khí của ma nữ va chạm vào nhau liên tục không ngừng khiến mọi thứ xung quanh đó cuốn theo bay lên không trung rồi vỡ vụn hoá thành tro bụi. Bốn người chúng tôi phải lui về phía sau bức tường để tránh. Cầm cự được khoảng mười phút luồng linh quang của bất đồng tạo ra giường như đang yếu thế dần dần thu nhỏ lại, bị luồng hắc khí kia chiếm thế bao lấy xung quanh. Nữ quỷ ở trên không cười ré lên đắc ý rồi nó tiếp tục gào lên , cái giọng âm vang như dội từ dưới địa ngục , cái giọng có cả nam lẫn nữ , cả già cả trẻ:” hỡi những linh hồn đang bị giam cầm trong thể xác phàm tục, ta triệu hồi các ngươi những linh vật nhỏ bé xấu số…” nói xong những linh hồn miêu quỷ đang bị thanh tẩy của Nhung gào rú lên  quay trở  lại người của Nhung phản phệ mặc cho bất đồng đạo sĩ đang dùng hết sức thanh tẩy đi nghiệp chướng, đồng thời từ phía ma nữ chỗ gốc dàn cây dạ lý,những chân thể của miêu quỷ ở dưới mặt đất không ngừng trồi lên toàn là thây của những con mèo bị làm vật tế ,có con thì chỉ còn xương trắng, con thì đang bắt đầu phân huỷ dòi bọ nhung nhúc , chen nhau chui lên khỏi mặt đất con này đạp nên con kia trồi lên, điểm chung của những miêu thây này là sọ của chúng đều vỡ nát, đứng chứng kiến cảnh này linh và vi đều cúi người nôn ra tại chỗ , thằng đạt thì ngã quỵ gối xuống đất, hai tay tôi vừa phải vỗ lưng cho hai ẻm ói, cố gắng kìm cơn trào ngược dạ dày nhưng không được cũng ói luôn theo hai ẻm cho đông vui, cơ mà éo được ai vỗ lưng cho 

ói :((. 


Số miêu thi kia cũng phải đến hàng trăm con thì không hiểu Nhung đã phải ăn não của chúng tính bằng cân sao cho đủ. Chúng lao về phía bất đồng đạo sĩ , từng con một cào cắn lớp khiên kim quang mặc cho chúng bị linh lực của lớp khiên hoá thành tro bụi, lớp khiên đang dần một mỏng đi và chúng thành công tạo thành một lỗ hổng nhỏ vừa đủ để chúng chui vào.


Một số con thì ngửi được mùi dương khí chỗ bọn tôi đứng,gào rú lao về phía chúng tôi . Bất đồng đạo sĩ  quay về hướng bọn tôi hét to:”chạy mau về phòng, đóng chặt các cửa lại dán bùa niêm phong cửa”. Chúng tôi kéo nhau chạy ra khỏi bức tường hướng về phía phòng tôi gần lối vào khu vườn nhất. Đến cửa phòng đập cửa thì cửa đã gài then bên trong gào thét khản cổ nước mắt tùm lum mà vẫn không thấy thằng con giời mở cửa, đang loay hoay cạy cửa thì Vi  giật giật tay tôi khóc gào lên, tôi quay mặt lại thì thấy một thây mèo toàn xương đang tiến gần chỗ chúng tôi nhất, thằng đạt phỉn đứng ngoài lấy chiếc dép tổ ong của nó phi về hướng miêu cốt cái vút nghe tiếng rắc rắc,  bộ khô lâu mèo  rụng rời từng khúc, thằng con khoái trí cười “ tưởng thế nào, đến đây đến đây, đến bao nhiêu bố giết bất nhiêu há há há”. 


Tiếng cười chưa được bao lâu thì mấy khúc xương kia nó lại tự lắp ráp lại thành hình như ban đầu, cùng lúc đó mấy miêu thi thối rữa đang dừng chân đánh chén bãi nôn của mấy ẻm vừa nôn, nghe được tiếng cười của thằng Đạt đồng loạt ngẩng đầu lên nhe răng khè khè dớt dãi, ròi bọ rơi vãi khắp con đường đi của chúng lao về phía tụi tôi, thằng đạt tái mặt,  tôi lúc này cũng tí xón ra quần quay trở lại gấp rút thò tay vào rút cái then cửa, mở cửa ra cho cả bọn chạy vào phòng. 


Thằng Đạt phỉn là thằng chạy cuối cùng, nó bị một con nhảy lên táp vào mông, thằng đạt gào thét máu phụt ra cố len cánh cửa vào phòng, tôi chặn nó ở giữa khe cửa, chìa mông nó đang bị con thây miêu kia ngoặm không rời ra ngoài, tôi  lấy hết sức dập cánh cửa vào con miêu thi kia cái rầm nghe tiếng “phựt” con thây miêu bị rớt ra ngoài rồi lôi thằng Đạt vào phòng nó ngã  phịch ra đất,  trên mông của nó vẫn còn một cái đầu mèo găm lên, tôi lại phải gỡ cái đầu con mèo kia ra cho nó rồi ném ra ngoài cửa sổ xong đóng chặt cửa lại dán mấy lá bùa bất đồng đạo sĩ đã cho từ trước niêm phong cửa chính và cửa sổ lại. Tiếng cào cửa của bọn miêu thi nhỏ dần lại rồi yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con thi miêu này  độc tính không cao, không giống cương thi cắn cái là lây thi độc ngay nhưng cái nguy hiểm nhất là chúng đang bị phân huỷ rất nhiều dòi bọ rất dễ bị nhiễm trùng nếu không sát khuẩn tẩy trùng kịp thời nên tôi bảo Linh đi lấy gạo nếp băng gạc và cồn sát khuẩn, còn tôi thì đi khắp phòng kiếm thằng nam bím đấm nó 1 trận nhưng không thấy thằng con giời đâu, chợt nghe tiếng thét của Linh vọng ra từ trong phòng bếp. Tôi chạy vào xem sao thì thấy linh ngã xõng soài ra sàn  tay chỉ chỉ vào thùng gạo. Tôi thấy thùng gạo rung rung  thì vớ lấy con dao từ từ tiến lại gần thùng gạo, tôi rất nhanh hất bay cái nắp ra kéo linh lùi về phía sau giữ khoảng cách, định dùng con dao chém ngay thứ gì có thể nhảy ra nhưng bên trong thùng có tiếng gào khóc lên:” đừng, đừng  mà xin ông trời cứu con hu hu”. Thì ra là thằng nam bím nó trốn trong cái thùng gạo. Tôi lại gần lôi cổ nó ra định xiên nó cho đỡ tức” tao đéo phải ông trời”, nhưng rồi thôi tha cho thằng vô dụng lại rất biết ăn hại này, múc một bát gạo nếp ra đưa cho thằng đạt nhai rồi đắp vào vết miêu thi cắn ở mông, mông nó xèo xèo khói, chảy ra máu đen, sát khuẩn băng bó xong cho nó tôi nằm vật ra giường thở. Vi và linh thì đang thay nhau oán trách thằng nam. Thằng con giời còn cố biện minh:” tại Nam nghe thấy tiếng đạo sĩ bảo đóng chặt cửa lại nên…”.

 Không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi.


                      Đinh Tiến Nam, Nhớ bạn!

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

Thanh Tùng đạo nhân-Quyển 1 chương 22

 Thanh Tùng đạo nhân

Quyển 1 chương 22: hữu duyên thiên lý... vô duyên đối diện...


Hôm nay đã là thứ bảy, trở về phòng khi mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau dãy nhà, các phòng trọ kế bên hiện cũng đã về quê từ chiều hôm qua, cũng tốt vì hôm nay sẽ là ngày quyết chiến với nữ quỷ kia sẽ không làm hoảng loạn đến khu trọ .


Thằng nam bím thì vẫn đang ngủ chổng mông lên trời, mặt thì úp xuống gối , dãi dớt chảy dầm dề ướt cả cái gối, cái tướng ngủ của nó xấu không thể nào tả nổi nếu là ngày thường thì tôi đã sút cho nó một sút rồi nhưng ngay bây giờ tôi lại không còn chút sức lực nào để đùa giỡn với nó nữa mà chỉ muốn nằm xuống chợp mắt thật nhanh.


 Giấc ngủ ngàn vàng chưa kéo dài được bao lâu thì ngoài cửa đã nghe tiếng gõ ầm ầm. Mắt còn chưa kịp mở hết ,ngáp ngắn ngáp dài còn đang định chửi ổng lên thằng cha con mẹ đứa nào dám phá giấc ngủ của ông thì  lão đạo sĩ đã ném cả một bọc gì đó đen đen vào người,mắt còn chưa kịp nhìn nhưng phản xạ  nhanh tay bắt được:

“ Đây là hỗn hợp thuốc bắc, bác chủ nhà đi chợ sớm mua về, đem sắc lấy nước cho cô gái kia uống để giải độc ngải” nói rồi tay bất đồng đạo sĩ quay ass đi luôn.

Tôi gọi thằng đạt dậy quang cái túi thuốc cho nó đi sắc , dù gì thì nó mới là người yêu em Nhung nào có phải tôi nên cái việc này để nó làm là hợp lý nhất. Tôi lại lên giường tính đi ngủ tiếp nhưng vào giấc cũng chẳng được bao lâu thì cái mùi thuốc bắc nó nồng nồng hắc hắc còn hơn cả mùi hoa sữa sộc lên mũi khó chịu vô cùng thế là lại dậy ngồi canh nồi thuốc cùng thằng đạt.


 Tôi và nó ngồi nói chuyện phiếm với nhau hết chủ đề này nọ rồi lại quay lại chủ đề tình yêu muôn thuở, tôi hỏi nó:” mày còn yêu Nhung không?” Nó vẫn ngó nồi thuốc bắc thỉnh thoảng mở vung ra coi xem đã được chưa trả lời:” tao không biết nữa m ạ, gần đây hai đứa ít gặp mặt , mỗi người có một cuộc sống riêng, rồi có những cuộc gặp gỡ mới nên tình cảm dành cho nhau dần xa cách, nếu như trước kia lúc mới yêu cảm tưởng như không thể sống thiếu nhau đi đâu cũng có nhau , từng hơi thở cùng chung nhịp nhưng đến bây giờ cũng chỉ còn là những tin nhắn vội, gắn với trách nhiệm  vẫn còn đang là người yêu của nhau mà thôi, cảm xúc bây giờ cũng đã khác, chuyện tình cảm khó nói lắm, tao cũng không rõ nữa.” 


Tôi cũng chỉ biết ậm ừ nghe, nó nói cũng đúng vì trong chuyện tình cảm chúng ta phải đến từ hai phía nếu như một bên đã buông thì bên kia có níu kéo cũng chỉ là luỵ tình mà thôi, đời người ngắn lắm gặp được một người đã khó , gặp được người hiểu mình và yêu mình hơn cả bản thân còn khó hơn  vì ai cũng hiểu kẻ yêu nhiều hơn sẽ là kẻ thiệt. Cũng chẳng thể trách ai được. 


Đợi nước sôi khoảng gần tiếng thằng đạt bắc nồi ra chắt vào cái cốc được hơn phân nửa đặc đặc đen đen rồi nó đưa cái cốc sang cho tôi nói:” m đem sang cho Nhung giúp t.” 

 

Tôi đành phải cầm cái cốc với vẻ mặt đẹp trai sang gõ cửa phòng Nhung. 


Em Nhung ra mở cửa vẫn khuân mặt xinh đẹp đó, tôi vẫn còn ngại cái vụ hiểu nhầm khăn mặt lần trước, từ khi đó đến giờ tôi chưa một lần nào nữa đối mặt trực diện với Nhung nhìn em quên mất đi mục đích mình gõ của làm gì chỉ đứng chôn chân nhìn em.

Nhung em mở lời:” có chuyện gì thế T” 

Tôi lắp bắp :” Thuốc ... thuốc thằng phỉn... à Đạt sắc xong nhờ T mang sang cho Nhung.” Tôi nâng cái cốc lên đưa về phía Nhung.

Nhung em nhận lấy cốc thuốc cười cười : “cảm ơn nha, phòng không có ai , T vào phòng Nhung chơi”

Tôi tặc lưỡi ừ thì vào, t lại sợ m không ăn thịt t ấy chứ , cửa phòng từ từ đóng lại.... 


Tôi lịch sự kéo cái ghế lại để ngồi còn Nhung thì em ngồi lên giường. 


Nhung em mặc một cái váy ngủ hai dây rất ngắn ngồi trên giường đối diện với tôi, dù tôi rất muốn nhung  tôi phải giả vờ ngó nghiêng nhìn xung quanh phòng để kìm đi phần con trong người trỗi dậy, sợ con người ta lại hiểu nhầm mình cứ nhìn chằm chằm vào ẻm lại không hay :)),. Nhung thấy tôi đảo mắt như rang lạc như vậy liền cười nói:”có phải  lần đầu tiên vào phòng Nhung đâu mà ngó nghiêng thấy gớm thế!”


“ à ừ .. thuốc mới sắc xong còn nóng Nhung uống đi kẻo nguội đắng khó uống” tôi gãi đầu cười trừ. Nhung bắt đầu uống thuốc , mặt em nhăn nhăn lại chắc tại thuốc khó uống . Tôi vào phòng Nhung ngoài việc mang thuốc sang cho em còn có cái mục đích cao cả nữa nhưng không biết nên mở lời sao thế là liền cúi đầu lắp bắp nói cho đỡ ngượng:” quần.. à.. ờm...cái a.. quần lót...”, chưa kịp nói xong thì nghe tiếng phụt . Nhung bị sặc thuốc  phụt hết ra ngoài rồi em ngó xuống tư thế ngồi của ẻm, kéo lại cái váy cho che đi đôi chân trắng dài miên man của e ,Nhung nhìn tôi mặt đỏ thẹn thùng:” xinnn..xin lỗi Nhung vô ý quá!”.  


Tôi nào có rảnh mắt để ý như vậy, trước khi sang phòng Nhung tôi không quên mang theo  cái quần lót sang trả lại ẻm, vì tôi có phải tên ăn trộm quần lót đâu, đường đường chính chính cầm cái quần lót màu hường sang trả, tôi cố không nuốt nước miếng ,quay mặt đi tỏ vẻ mặt lạnh lùng boiz nhất  “ xin lỗi Nhung lần trước T uống say vào toilet rửa mặt nên cầm nhầm ...tưởng là cái khăn mặt nên...” nói rồi tôi lôi cái quần lót pikachu trong túi quần ra trước mặt Nhung.


Giơ lên trước mặt một hồi không thấy em có hành động gì là tiếp nhận tưởng rằng ẻm đang không có quần xì thay nay lại có người đến tặng nguyên cái quần lót thì cảm động muốn rớt nước mắt nhưng không ngẩng đầu lên thấy ẻm ấy lại đang quay mặt đi hướng khác với lấy bịch khăn giấy trên bàn để lau miệng và không quay đầu lại phía tôi nói: “xin lỗi thuốc đắng quá Nhung bị sặc phun cả ra áo, Nhung phải đi tắm rồi !” Tôi cũng  biết ý Nhung đuổi khéo nên ra khỏi phòng mà trên tay vẫn còn cầm nguyên cái quần xì trong đầu tự hỏi “ nếu không phải của Nhung thì là của ai” nhưng vừa nãy lúc Nhung quay lưng về phía tôi lấy bịch khăn giấy tôi thoáng thấy gương mặt em đỏ đỏ rồi cơ hàm nâng nên như đang cười thì phải. Chả hiểu ẻm nghĩ gì nữa của mình thì nhận con moẹ nó lại đi ,tắm còn lấy cái mà thay chớ , lại còn bày đặt ngại không chịu nhận lại. Chẹp!!!!!


- còn tiếp-

Quyển 1 Chương 23