Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

Thanh Tùng đạo nhân-Quyển 1 chương 22

 Thanh Tùng đạo nhân

Quyển 1 chương 22: hữu duyên thiên lý... vô duyên đối diện...


Hôm nay đã là thứ bảy, trở về phòng khi mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau dãy nhà, các phòng trọ kế bên hiện cũng đã về quê từ chiều hôm qua, cũng tốt vì hôm nay sẽ là ngày quyết chiến với nữ quỷ kia sẽ không làm hoảng loạn đến khu trọ .


Thằng nam bím thì vẫn đang ngủ chổng mông lên trời, mặt thì úp xuống gối , dãi dớt chảy dầm dề ướt cả cái gối, cái tướng ngủ của nó xấu không thể nào tả nổi nếu là ngày thường thì tôi đã sút cho nó một sút rồi nhưng ngay bây giờ tôi lại không còn chút sức lực nào để đùa giỡn với nó nữa mà chỉ muốn nằm xuống chợp mắt thật nhanh.


 Giấc ngủ ngàn vàng chưa kéo dài được bao lâu thì ngoài cửa đã nghe tiếng gõ ầm ầm. Mắt còn chưa kịp mở hết ,ngáp ngắn ngáp dài còn đang định chửi ổng lên thằng cha con mẹ đứa nào dám phá giấc ngủ của ông thì  lão đạo sĩ đã ném cả một bọc gì đó đen đen vào người,mắt còn chưa kịp nhìn nhưng phản xạ  nhanh tay bắt được:

“ Đây là hỗn hợp thuốc bắc, bác chủ nhà đi chợ sớm mua về, đem sắc lấy nước cho cô gái kia uống để giải độc ngải” nói rồi tay bất đồng đạo sĩ quay ass đi luôn.

Tôi gọi thằng đạt dậy quang cái túi thuốc cho nó đi sắc , dù gì thì nó mới là người yêu em Nhung nào có phải tôi nên cái việc này để nó làm là hợp lý nhất. Tôi lại lên giường tính đi ngủ tiếp nhưng vào giấc cũng chẳng được bao lâu thì cái mùi thuốc bắc nó nồng nồng hắc hắc còn hơn cả mùi hoa sữa sộc lên mũi khó chịu vô cùng thế là lại dậy ngồi canh nồi thuốc cùng thằng đạt.


 Tôi và nó ngồi nói chuyện phiếm với nhau hết chủ đề này nọ rồi lại quay lại chủ đề tình yêu muôn thuở, tôi hỏi nó:” mày còn yêu Nhung không?” Nó vẫn ngó nồi thuốc bắc thỉnh thoảng mở vung ra coi xem đã được chưa trả lời:” tao không biết nữa m ạ, gần đây hai đứa ít gặp mặt , mỗi người có một cuộc sống riêng, rồi có những cuộc gặp gỡ mới nên tình cảm dành cho nhau dần xa cách, nếu như trước kia lúc mới yêu cảm tưởng như không thể sống thiếu nhau đi đâu cũng có nhau , từng hơi thở cùng chung nhịp nhưng đến bây giờ cũng chỉ còn là những tin nhắn vội, gắn với trách nhiệm  vẫn còn đang là người yêu của nhau mà thôi, cảm xúc bây giờ cũng đã khác, chuyện tình cảm khó nói lắm, tao cũng không rõ nữa.” 


Tôi cũng chỉ biết ậm ừ nghe, nó nói cũng đúng vì trong chuyện tình cảm chúng ta phải đến từ hai phía nếu như một bên đã buông thì bên kia có níu kéo cũng chỉ là luỵ tình mà thôi, đời người ngắn lắm gặp được một người đã khó , gặp được người hiểu mình và yêu mình hơn cả bản thân còn khó hơn  vì ai cũng hiểu kẻ yêu nhiều hơn sẽ là kẻ thiệt. Cũng chẳng thể trách ai được. 


Đợi nước sôi khoảng gần tiếng thằng đạt bắc nồi ra chắt vào cái cốc được hơn phân nửa đặc đặc đen đen rồi nó đưa cái cốc sang cho tôi nói:” m đem sang cho Nhung giúp t.” 

 

Tôi đành phải cầm cái cốc với vẻ mặt đẹp trai sang gõ cửa phòng Nhung. 


Em Nhung ra mở cửa vẫn khuân mặt xinh đẹp đó, tôi vẫn còn ngại cái vụ hiểu nhầm khăn mặt lần trước, từ khi đó đến giờ tôi chưa một lần nào nữa đối mặt trực diện với Nhung nhìn em quên mất đi mục đích mình gõ của làm gì chỉ đứng chôn chân nhìn em.

Nhung em mở lời:” có chuyện gì thế T” 

Tôi lắp bắp :” Thuốc ... thuốc thằng phỉn... à Đạt sắc xong nhờ T mang sang cho Nhung.” Tôi nâng cái cốc lên đưa về phía Nhung.

Nhung em nhận lấy cốc thuốc cười cười : “cảm ơn nha, phòng không có ai , T vào phòng Nhung chơi”

Tôi tặc lưỡi ừ thì vào, t lại sợ m không ăn thịt t ấy chứ , cửa phòng từ từ đóng lại.... 


Tôi lịch sự kéo cái ghế lại để ngồi còn Nhung thì em ngồi lên giường. 


Nhung em mặc một cái váy ngủ hai dây rất ngắn ngồi trên giường đối diện với tôi, dù tôi rất muốn nhung  tôi phải giả vờ ngó nghiêng nhìn xung quanh phòng để kìm đi phần con trong người trỗi dậy, sợ con người ta lại hiểu nhầm mình cứ nhìn chằm chằm vào ẻm lại không hay :)),. Nhung thấy tôi đảo mắt như rang lạc như vậy liền cười nói:”có phải  lần đầu tiên vào phòng Nhung đâu mà ngó nghiêng thấy gớm thế!”


“ à ừ .. thuốc mới sắc xong còn nóng Nhung uống đi kẻo nguội đắng khó uống” tôi gãi đầu cười trừ. Nhung bắt đầu uống thuốc , mặt em nhăn nhăn lại chắc tại thuốc khó uống . Tôi vào phòng Nhung ngoài việc mang thuốc sang cho em còn có cái mục đích cao cả nữa nhưng không biết nên mở lời sao thế là liền cúi đầu lắp bắp nói cho đỡ ngượng:” quần.. à.. ờm...cái a.. quần lót...”, chưa kịp nói xong thì nghe tiếng phụt . Nhung bị sặc thuốc  phụt hết ra ngoài rồi em ngó xuống tư thế ngồi của ẻm, kéo lại cái váy cho che đi đôi chân trắng dài miên man của e ,Nhung nhìn tôi mặt đỏ thẹn thùng:” xinnn..xin lỗi Nhung vô ý quá!”.  


Tôi nào có rảnh mắt để ý như vậy, trước khi sang phòng Nhung tôi không quên mang theo  cái quần lót sang trả lại ẻm, vì tôi có phải tên ăn trộm quần lót đâu, đường đường chính chính cầm cái quần lót màu hường sang trả, tôi cố không nuốt nước miếng ,quay mặt đi tỏ vẻ mặt lạnh lùng boiz nhất  “ xin lỗi Nhung lần trước T uống say vào toilet rửa mặt nên cầm nhầm ...tưởng là cái khăn mặt nên...” nói rồi tôi lôi cái quần lót pikachu trong túi quần ra trước mặt Nhung.


Giơ lên trước mặt một hồi không thấy em có hành động gì là tiếp nhận tưởng rằng ẻm đang không có quần xì thay nay lại có người đến tặng nguyên cái quần lót thì cảm động muốn rớt nước mắt nhưng không ngẩng đầu lên thấy ẻm ấy lại đang quay mặt đi hướng khác với lấy bịch khăn giấy trên bàn để lau miệng và không quay đầu lại phía tôi nói: “xin lỗi thuốc đắng quá Nhung bị sặc phun cả ra áo, Nhung phải đi tắm rồi !” Tôi cũng  biết ý Nhung đuổi khéo nên ra khỏi phòng mà trên tay vẫn còn cầm nguyên cái quần xì trong đầu tự hỏi “ nếu không phải của Nhung thì là của ai” nhưng vừa nãy lúc Nhung quay lưng về phía tôi lấy bịch khăn giấy tôi thoáng thấy gương mặt em đỏ đỏ rồi cơ hàm nâng nên như đang cười thì phải. Chả hiểu ẻm nghĩ gì nữa của mình thì nhận con moẹ nó lại đi ,tắm còn lấy cái mà thay chớ , lại còn bày đặt ngại không chịu nhận lại. Chẹp!!!!!


- còn tiếp-

Quyển 1 Chương 23

0 nhận xét: