Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân-quyển 1-chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn

Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 15: Người thắp nến-ma thổi đèn


     Trong đêm tối mờ mờ tôi mệt mỏi ngồi thở không ra hơi sau khi bị ma giả hù dọa chạy bán sống bán chết chúng tôi cũng đã chạy ra gần tới cổng, chỗ tôi ngồi có ánh đèn đường cao áp chiếu tới nên cảm giác sợ hãi khi phải ngồi một mình đợi cái xác vẫn đang hô hấp tỉnh lại là thằng Phỉn cũng bớt đi phần nào. 

      
       Rút điếu thăng long ra hút, đúng là có điếu thuốc sự tự tin của tôi tăng hơn hẳn, ngồi đợi tầm nửa tiếng bao thuốc vừa mới mua cũng đã vơi đi phân nửa thì cuối cùng thằng Đạt Tung Phỉn cũng tỉnh, nó vừa mở mắt ra là ngó dọc ngó xuôi , tôi từ từ tiến lại gần nó chưa kịp nói năng câu gì thì đã nhận được cú đạp của nó đau thấy ông bà rồi nó bò lùi về mấy bước mồm thì vẫn hét có ma. Tôi đau điếng ôm lấy cái cặp giò:

“ Mày đạp tao đau như vầy có chết t cũng sẽ đến tìm m báo thù.”

   Thằng Phỉn còn đang nhát ma hồn vía còn chưa kịp nhập thân vớ được người sống liền lao tới ôm lấy tôi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem:

“ Tao tưởng t chết rồi cơ, vừa nãy bị ma chơi đuổi hồn vía còn kinh bạt, tỉnh dậy lại thấy mỗi cái đầu điếu thuốc của m đang cháy đỏ rực tiến lại gần tưởng là ma chơi tiếp tục đuổi, huhuhu”.

     Tôi thấy vừa thương vừa buồn cười thằng Phỉn một công tử Hà thành ăn chơi thác loạn lại có lúc nước mắt nước mũi tèm lem liền vận dụng kiến thức 12 năm học sinh giỏi văn giải thích với nó:

“ Ma chơi ma cỏ gì, mấy đốm sáng ấy chỉ là hỗn hợp khí diphosphines và phosphine từ những xác chết cháy trong không khí tạo thành đốm lửa lơ lửng trên không thôi.”

     Thằng Đạt Tung Phỉn dường như vẫn chưa thỏa mãn với lời giải thích đầy tính văn học của tôi nước mắt vẫn tiếp túc giàn dụa vừa nấc vừa nói:

“ Thế tại sao ..hức..nó lại đuổi theo t và m..hức.., chả phải ma chơi thì là gì?, hức..hức..”

     Tôi phát cáu với thằng đầu đất óc shit này nhưng vẫn phải ôn tồn giải thích thêm cho nó bằng kiến thức của một thằng khối A, 12 năm đồng giỏi văn lẫn uyên thâm lịch sử như tôi:

“ Khi m chạy thì m đã tạo ra sự luôn chuyển của không khí theo quán tính nó lại chả kéo cả đốm lửa ấy theo m, càng chạy thì nó càng đuổi thế thôi.”
Thằng Phỉn vẻ mặt có vẻ hiểu hiểu ra được phần nào nhưng nó vẫn vặn lại một câu:

“ Ơ nếu m đã biết vậy thì m còn vừa chạy vừa la hét làm cái gì.”

Đến câu hỏi này tôi cũng á khẩu chẳng biết giải thích gì hơn, sợ làm mất hình tượng liền quát thoái lui:

“ Thắc mắc con cặ*, việc chính còn chưa xong , ngồi đây mà giải thích với m thì đến sáng mai vẫn chưa được về ngủ, đứng lên đi tìm mộ.”

Thằng Đạt Phỉn phủi phủi đất cát bám trên quần áo và hỏi:

“ Khu nghĩa trang này rộng như vậy biết tìm mộ thất đầu lấy vải niệm ở đâu?”

Tôi trước xem thời sự có bản tin nói về nghĩa trang này nên tôi biết trong nghĩa trang này còn có một khu mai táng liền nói với Đạt Phỉn:

“ chắc đi sâu vào bên trong có khu mai táng, ở đấy toàn mộ mới đắp vào đấy tha hồ mà lựa.”

     Rồi tôi với nó tiến sâu vào khu nghĩa trang, đi theo hướng bên phải quả thật có một bãi đất trống, toàn là những ngôi mộ được đắp bằng đất bên trên còn có cả những chiếc vòng hoa . Đi qua tầm hơn chục nấm mồ như thế thì phía trước mặt chúng tôi cách hơn 50m lại thấy một vòng tròn đốm sáng nữa xuất hiện. Thằng Đạt níu níu tay áo tôi nói nhỏ:

“ Chắc không phải lại là đốm lửa ma chơi tạo ra từ hỗn hợp khí PH3 và P2H4 nữa chứ mày? .“

       Tôi cũng đinh ninh là như thế nhưng ở giữa đám cầu lửa ấy lại có một đốm lửa lớn với những làn khói đang nghi ngút bốc lên thấy lạ liền ra dấu im lặng với thằng Phỉn, chúng tôi tiến lại gần hơn chút và trèo lên một cái cây đa gần đó theo dõi thì thấy trước mặt là một người đàn ông chừng tầm ngoài ba mươi tuổi đang ngồi giữa những đốm lửa được tạo thành từ bảy ngọn nến thắp sáng cắm thành một vòng tròn quanh nấm mộ, tay hắn cầm một bó nhang ngồi sau một đàn pháp đang khấn gì đó trước một nấm mộ còn nguyên những vòng hoa còn rất tươi. 

     Tay trái hắn vừa vung bó nhan lên xuống tay phải viết gì đó vào trong lá bùa vàng  vừa khấn thì lá bùa trong tay hắn bốc cháy:

“Phán quan hạ chỉ, âm hồn  phục mệnh, người dương lánh mặt , quỷ sai tránh đường.”

      Khi lá bùa trên tay cháy hết hắn cắm bó nhan vào trong bát gạo trên đàn pháp, bốc trong cái túi đeo trước ngực những tờ tiền giấy loại tròn tròn có lỗ ở giữa mà bên tàu hay dùng trong đám tang tung lên không trung.

      Từ đầu đến h chúng tôi vẫn ngồi yên quan sát xem hắn làm gì, được hơn năm phút hắn bắt đầu nhấc những vòng hoa sang một bên và dùng xẻng đào xuống nấm mộ, khi chỗ đất trống quanh chỗ hắn đào đã xếp thành một đống đất cao hơn 1  mét, nghe được cả tiếng xẻng đập vào nắp quan tài, hắn dùng búa nhổ 7 cây đinh tử tôn đặt lên trên đống đất và tiếp đó dùng xẻng bậy nắp khai quan.

    Từ chỗ chúng tôi nấp không thể nhìn được phía bên dưới quan tài nơi hắn đào nhưng khi nhìn thấy cái xẻng trong tay hắn đang dùng để làm đòn bẩy bậy nắp chuyển động và âm thanh nắp quan tài di chuyển thì biết được hắn đã khai quan thành công. 

      Trong giây lát hắn cầm một cây nến nhảy xuống phía dưới, chỉ thấy đầu hắn cúi xuống và bỗng nhiên hắn cười lên một tràng:

“phát tài rồi, , hahaha..”

     Rất nhanh sau đó trên tay hắn cầm lên là những trang sức, bình bát,... tất cả toàn là vàng sáng lóe lên , còn sáng hơn cả những ánh nến đang cháy phập phùng kia. Nhìn đến đoạn này tôi không còn nghi ngờ gì nữa mà kết luận ngay hắn chính là một kẻ chộm mộ.

     Ngay giây phút hắn vừa cầm những thứ báu vật được chôn cùng gia chủ kia lên thì trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen kéo đến , sấm chớp bắt đầu nổi lên, một cơn gió mạnh thổi đến làm tắt tất cả những cây nến đang cháy xung quanh huyệt chôn quan tài tắt vụt, ngay cả bó nhan  cắm trên bát gạo cũng cháy hết từ bao giờ chỉ trơ lại những que hương đổ xiêu vẹo, hắn giật mình nhìn trời rồi lại nhìn vào bên dưới quan tài miệng lắp bắp:

“Không,...không thể nào nơi này lại có dương khí hợp mệnh xung nạp vào tử thi được!”

     Hai thằng chúng tôi lúc này cũng vãi ra quần rồi  nửa muốn chạy nhưng lại không dám nhảy xuống đành ngồi yên trên cây theo dõi tiếp...

 Còn tiếp...

Quyển 1- Chương 16

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2020

Thanh Tùng Đạo Nhân- Quyển 1- chương 14: Đêm trong nghĩa trang






Thanh Tùng Đạo Nhân
Quyển 1
Chương 14:
    3 giờ rạng sáng hôm sau tôi cùng thằng người yêu em Nhung lóc cóc trên con xe đi dò hỏi đường đến nghĩa trang Mai Dịch. Khổ nỗi tôi là thằng đúng chất hai lúa lên thành phố mù đường đã đành đến ngay cả thằng người yêu em Nhung là người Hà Nội gốc mà nó còn không biết đường xá nơi đây thử hỏi 3h sáng thì còn ai ra đường mà hỏi nữa. 

       Hai thằng chạy lòng vòng nhìn map tứ tung nghe giọng em  google ngọt như mía lùi nó dẫn đến tư phạm hùng- hồ tùng mậu, thời điểm đó cái đường cao tốc trên cao bắt đầu khỏi công xây dựng đất đá ngổn ngang, quây tôn ngăn đường đến 3 phần tư con đường rất khó đi. Rẽ vào đường hồ Tùng mậu hai thằng dừng xe lại tiếp tục tra map , thấy ven đường có bóng người liền tiến tới hỏi, chưa kịp mở lời hỏi đường thì một giọng chua chua vang lên:

-        300k bao phòng anh ơi, hai người thì em lấy rẻ 500k thôi,đảo bảo nhiệt tình như người yêu."

      Tôi thì ngu ngơ chưa hiểu con vẹo nói về vấn đề gì vì một thằng nông dân chính hiệu như tôi 12 năm đèn sách  ở quê chỉ biết đèn sách ngoài ra còn chăn rau, nuôi chim khôn lớn thôi. Thằng Đạt Tung phỉn( giờ gọi thằng người yêu em Nhung là thằng Đạt đi cho nó ngắn gọn xúc tích) lên tiếng con mắt nó nháy nháy con mẹ già kia trông có vẻ thằng này hiểu vấn đề:

“ Bọn em là sinh viên chị bớt giá chút được không?”

Con vẹo õng ẹo đưa tay vuốt vuốt cằm thằng Đạt:

“giá vầy là sinh viên rồi, anh có đi thì em chiều.”

Tôi đập đập vào vai thằng Đạt:

“ Hỏi mỗi cái đường đến nghĩa trang mà mất tận 500k à mày?”

Thằng Đạt không thèm để ý đến lời nói của tôi tiếp tục đưa đẩy với con vẹo:

“ Bọn em có giấy chứng nhận hộ nghèo mà chị bớt bớt giùm em.”_ nói rồi nó rút trong ví ra tờ một trăm nhét vào ngực con vẹo như muốn lòi ra ngoài cái váy 2 dây:

“Thôi để khi khác, em cho anh hỏi đường vào nghĩa trang Mai Dịch với, anh đang có việc gấp”

     Tôi trợn mắt như  không tin lời thằng Đạt Tung Phỉn vừa xưng hô với con vẹo, nhìn con mẹ phải gần bằng tuổi mẹ thằng Đạt,phấn son thì chát đầy mặt, mà nó xưng hô anh em ngọt sớt.

     Con vẹo khi nhận tiền thì cái mặt càng tươi hơn hoa chỉ chỉ tay về phía trước, tay còn lại thì móc trong túi ra cái cardvisit đưa tôi:

“ Cái nghĩa trang ngay phía trước mặt hai anh ấy, đi dăm mét nữa là tới, tối giờ ế ẩm quá!Haizzz”

   Thằng Đạt Tung Phỉn nháy mắt với con vẹo rồi rồ ga đi, đằng sau con vẹo còn í ới:”nhớ qua ủng hộ em nhá 2 anh đẹp dzai”.

     Cầm cái card con vẹo nó đưa nhìn qua thấy dòng số điện thoại và cái tên Bùi Thùy-Nhiệt tình như người yêu.
Tôi thầm nghĩ lão bất đồng đạo sĩ này có lẽ đắc đạo thật đoán trước được sẽ có cao nhân đến chỉ điểm lại còn có cả cardvisit đưa chúng tôi nữa có điều trông con mụ tướng tá chả có gì xứng với hai chữ cao nhân cả, hay là các cao nhân đều là những người ngoại hình dị tượng như trong phim thật?

    Sau này khi đã từng trải mới biết cái thú vui đi đêm tao nhã  này có điều nhìn thằng Đạt Phỉn  đẹp trai thư sinh như vậy ai ngờ nó cũng không qua nổi cái gọi là dục vọng thể xác, mà cũng công nhận các chị em cũng có tâm đi làm cả đêm lẫn ngày để mua vui cho thiên hạ cũng chỉ vì số phận và chữ tiền. Âu cũng là cái số, có cầu thì có cung thôi, trách ai được.

    Đi tầm dăm trăm mét nữa thì đúng là có cái nghĩa trang Mai Dịch thật, hai thằng tôi dừng xe dựng tạm vào ven đường quốc bộ vào nghĩa trang.

    Trời tháng 5 có khác 3 giờ sáng hơn trời đã tờ mờ sáng cộng thêm ánh đèn cao áp của mấy cái cột đèn công trình cao tốc hắt hiu cũng đủ nhìn thấy cảnh vật xung quanh một cách mờ mờ ảo ảo, tiếng ếch kêu, lá cây xào xạc dao động, không khí buổi sớm hơi se se lạnh làm cái không khí, cảnh vật xung quanh cái nghĩa trang càng rùng mình, chỉ nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà. 

     Cái nghĩa trang này rất rộng chừng tầm 1 ha vây kín bởi tường bao, nghĩa trang thành phố có khác khóa cổng giới nghiêm ngặt, hai thằng tôi phải trèo tường để đi vào. Hai thằng đi vào nghĩa trang trong đêm tóc gáy dựng hết cả lên, gió lạnh thổi qua cảnh vật dao động nổi hết cả da gà, hai thằng chúng tôi phải đi sát vào cạnh nhau. Thằng Đạt Phỉn ghé sát  tai tôi nói thì thầm với giọng run run:

“Ghê quá m ơi, nghĩa trang rộng như này thì biết có cái mộ nào mà tìm.”

   Tôi thì dạn hơn nó một chút vừa đi vừa ngó thỉnh thoảng ngoái về phía sau xem có con ma nữ khát tình nào bám theo sau bọn tôi không, chấn an thằng Đạt Phỉn:” cứ đi tiếp xem thế nào, lão đại sĩ lỗ mũi trâu kia nói giờ dần đêm nay sẽ lấy được vải niệm.”

      Nói thì nói thế thôi chứ tôi cũng mông lung bỏ mẹ chả lẽ nói với thằng Đạt là chúng ta cứ thong thả nắm tay nhau đi dạo quanh nghĩa trang  là sẽ có một xác chết đội mả sống dậy trao vải niệm cho.

     Đi tầm một phần ba khu nghĩa trang thằng Đạt Phỉn bỗng biến đổi sắc mặt quay đầu vừa chạy vừa la thất thanh:” có ma”.

      Tôi ngoái đầu nhìn theo hướng thằng Đạt vừa nhìn thấy một đốm ma chơi màu xanh đang dần dần bay lại theo hướng chúng tôi, theo bản năng tôi cũng chạy theo thằng Phỉn vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem tướng tá hình dạng con ma kia khát tình thế nào mà đuổi theo hai thằng tôi thì giật mình ngày càng có nhiều đốm sáng ma chơi đuổi theo chúng tôi. 

       Tôi cũng toát mồ hôi con mồ hôi mẹ vừa chạy vừa nghe tiếng thằng phỉn la ó, tôi cũng la hét không kém phần thấy ông bà ông vải , không gian xung quanh càng ghê rợn, gáy lạnh toát tóc tai dựng ngược. Thằng Đạt Phỉn chạy đằng trước vấp phải một cái vòng hoa  từ ngôi mộ cạnh đó ngã sõng xoài dưới đất  bất tỉnh vì sợ hãi, tôi toan bỏ mặc thằng Phỉn tính chạy tiếp thì tôi cũng lại vấp vào chân thằng Đạt ngã ra đất. 

       Các bóng ma chơi bay tới chỗ chúng tôi tưởng chừng những oán khí này sẽ xé xác chúng tôi ra vì đã xâm nhập, đánh động vào chỗ yên nghỉ của họ nhưng không những đốm ma chơi đó lướt qua chúng tôi rồi tan biến vào không khí chỉ nghe bên mũi thoảng qua một mùi thum thủm.

Còn tiếp...
Quyển 1-Chương 15

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

Thanh Tùng Đạo nhân-quyển 1- chương 13: Phương án


Thanh Tùngđạo nhân
Quyển 1
Chương 13: Phương án

        Như vậy tất cả mọi người  đều đã biết vị trí trấn yểm của cây ngải là dàn dạ lý chỉ là chưa biết người đứng đằng sau dàn xếp mọi chuyện là ai và nguyên nhân sâu xa của toàn bộ sự yểm bùa này có liên quan gì đến Nhung hay em chỉ là một mắt xích trong chuỗi hành động nào đó.

Tôi hỏi bất đồng đạo sĩ:

“Để giải bùa này thì ngoài việc phải hủy đi dàn dạ lý còn cần làm những gì nữa không?”

Bất đồng trả lời:

“Để hóa giải độc tính của ngải miêu quỷ cần có hỗn hợp các loại thảo mộc: dễ cây tương tư, vỏ cây thầu dầu, và quả bã đậu sắc lấy nước  uống. “

Thằng Nam Bím Nghe xong vỗ đùi cái đét phán xanh rờn:

“ Chỉ cần mấy loại thảo mộc đơn giản như vậy là hóa giải được bùa miêu quỷ thì tôi cũng làm được a.”

Lão bất đồng trừng mắt nạt:

“ Nếu chỉ đơn giản là sắc nước uống có thể giải được bùa miêu quỷ thì đúng thật cậu cũng có thể làm được nhưng đó mới chỉ là bước loại bỏ được độc tính của ngải, còn để trừ khử hoàn toàn thì phải mất mấy năm học đạo lập đàn làm phép cậu có làm được không?”

Cu cậu lắp bắp không nói nên lời nào liền tiu nghỉu ngồi im.

Lão bất đồng bấm đốt tay miệng lẩm nhẩm gì đó rồi nói tiếp:

“ Hôm nay là mười hai tháng bảy âm lịch tôi phải lập đàn làm phép gọi hồn con quỷ nữ kia lên trước ngày 15 không đến lúc đó là ngày chí âm , âm thịnh dương suy rất khó để siêu độ cho nó không chừng nó còn tụ hội âm khí lại tác quái thì rất khó tiêu trừ.”

“Để lập đàn tôi cần một số đồ chuyên dụng như nến trường minh đăng 7 cây, hoàng hồng nhan 3 bó, chu sa 3 lạng, nộ tinh kê huyết 1 bát,hùng hoàng 3 lạng. Mấy thứ này rất rễ kiếm nhờ bác chủ nhà ra chợ Hà Đông là có thể mua được.”

Ông bác chủ nhà gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nói rồi bất đồng đạo nhân quay sang phía tôi: “ còn một việc không kém phần quan trọng nữa tôi muốn nhờ cậu làm giúp.”

Tôi ngước mắt nhìn lão trông chờ việc gì lão nhờ tôi mà lão có phần trịnh trọng nhờ vả thế. Lão nhìn tôi rồi chớp mắt:

“ tôi muốn một miếng vải niệm.”

    Gì chứ vải niệm chả nhẽ mấy quán vàng mã đồ cúng không có hay sao chỉ cần ra đó là mua mấy chục mét cũng được. Lão Bất Đồng nhìn tôi như đoán được suy nghĩ đó lão nói:

“Tôi cần một miếng vải niệm của người chết đã nhập niệm trước thất đầu hay nói cách khác là người đó mới chết không quá bảy ngày, dương khí vẫn còn lưu luyến gia nhân.”

Tôi há hốc mồm trợn mắt nhìn lão đạo nhân , lắp bắp:

“ Chẳng lẽ ông muốn tôi ra quật mộ nhà người ta lên lấy vải niệm cho ông?”

“đúng vậy”_bất đồng không chớp mắt đáp lại.

“thế ông dùng nó vào việc gì?”

“Tôi dùng nó làm một hình nộm thế mạng gọi là song trùng hình nhân, tôi sẽ làm phép tráo hồn con miêu quỷ đang yếm trên người vị tiểu cô nương đây sang hình nhân để giải trừ đi hoàn toàn ngải mèo. Cậu còn thắc mắc gì không?”

    Tôi lúc này như lọt tai hết những lời lão nói dù sao lão cũng là thầy pháp, lão làm gì thì làm, bảo sao thì tôi nghe vậy nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc hỏi lại lão:

“Biết là như vậy nhưng đi đâu để kiếm vải niệm của người đã chết chưa quá 7 ngày bây giờ?”

Lão Bất Đồng ngước mắt lên nhìn trời rồi quay lại nói:

“ Cậu không phải lo chuyện không kiếm được vải niệm của người chết, sống chết có số, tôi đã tính ra được mỗi ngày có đến hàng nghìn người sang thế giới bên kia, đúng giữa giờ dần cậu ra nghĩa trang Mai Dịch khắc sẽ có cao nhân đến giúp.”

 Tôi nghĩ thầm :” Chả lo vãi loz ra chuyện không liên quan đến mình bắt nửa đêm nửa hôm ra nghĩa trang đào mộ người ta lên lấy vải niệm, lại còn có người ra giúp chả có lẽ cái xác nó tự quật mả sống dậy dâng lên cho tôi sao?”.

“ Được chuyện này để tôi làm cho.”

      Đang mải suy nghĩ có lẽ nào mình nhỡ miệng không sao tự nhiên đồng ý cái cái rụp như vậy thì quay sang bên cạnh thấy thằng người yêu em Nhung lên tiếng. Tôi cười cười gật đầu nghĩ “Đúng rồi thì m nhận đi người yêu m mà t có được húp cái gì từ em Nhung đâu.”

“Tôi muốn nhờ cậu T đây vì mệnh của cậu ta là mệnh thủy tương khắc với mệnh của xác chết đó nên có thể dễ dàng lấy được vải niệm từ trên người của xác chết, cậu lại là mệnh kim xung khắc rất khó để thực hiện nhưng cậu đi giúp T thì cũng tốt vì kim sinh thủy ,hai cậu sẽ hỗ trợ được cho nhau, tôi cũng không nói gì  nữa, cứ như vậy đi.” Lão đạo sĩ mũi trâu lại cất tiếng nói như phá vỡ cái sự thoái thác bất thành của tôi. Thằng Nam thì nhìn tôi vừa gật đầu vừa chầm chậm chớp mắt cười đê tiện với ý là chấp nhận đi , ý trời!

      Mệnh với chả hệ thì liên quan éo gì đến chuyện lấy vải niệm cơ mà sao lão lại biết tôi mệnh thủy chả có lẽ lão đắc đạo thật có thể đoán ra hết mọi thứ, nếu vậy mà chỉ đi làm đạo sĩ dạo thôi sao, tôi nhìn lại lão từ chân đến đầu trông rách nát y như  mấy ông buôn ve chai thì lại nghĩ chắc lão đoán mò may ra trúng một phần thôi chứ nếu biết trước được tiên cơ thì đã ngồi nhà mở tiệm bói toán,phong thủy kiếm nhiều tiền rồi đâu phải lang bạt như vầy nhặt nhạnh từng đồng của thiên hạ nữa chứ.


Quyển 1- chương 14

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020


Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

Thanh Tùng đạo nhân- quyển 1- chương 12: Bùa miêu quỷ


 hắc miêu quỷ nữ




Thanh tùng đạo nhân
Quyển 1
Chương 12:

     Một ngày đẹp trời khi tôi đang ngồi uống trà đá chém gió với mấy bác lớn tuổi quanh khu trọ thì thấy bác chủ nhà dẫn theo một người đàn ông trông rất cao ráo, mặc áo chống nắng trên mặt còn đeo cái kính râm, vai đeo một cái balo to tổ bố trông cứ như là ăn mày đi khất thực. Vừa đi bác chủ trọ vừa lấy tay chỉ hết chỗ này đến chỗ kia trong khu trọ miệng thì giới thiệu luôn mồm. Thấy Linh đứng gần đó  tôi mới nháy Linh lại và hỏi:

-                    -Người thuê trọ mới à em.
-        
         - Không ạ, đấy là một pháp sư , em đã kể qua chuyện hôm nọ cho bố nghe , lúc đầu bố em cũng không tin lắm nhưng cứ sau chu kỳ mỗi tháng đều có xác một con mèo đen chết ở chỗ dàn cây sau vườn lấy làm điềm gở thì miễn cưỡng tin và mời một ông đạo sĩ gì đó đến giúp, nghe nói ổng rất nổi tiếng ở tận vùng núi tỉnh Thái Bình. Mời ổng cũng không phải dễ tốn mấy triệu bạc lận.

          Tôi ngẫm việc này cũng chả dính dáng gì đến mình ngặt nỗi lại ở cùng khu trọ nên việc thỉnh một lão đạo sĩ xa lắc xa lơ không mấy quen biết như cái lão thiên sư gì gì đó mà ông thầy bói chỉ điểm với tôi lại không có đủ tài lực. 

         Người xưa có câu :”thánh nhân hay đãi kẻ khù khờ”  dù tôi cũng không khù khờ gì cho bõ nhưng ông trời thì vẫn cứ đãi ngộ cho vây quanh tôi là một dàn harem, lại cái đêm hôm gặp quỷ để Linh tình cờ đến và chứng kiến hết xảy mọi việc nên việc kiếm một lão đạo sĩ về giúp sức thì không còn là chuyện của riêng tôi nữa, với tài lực kinh tế nhà Linh thì mời mấy lão về hàng ma cũng được chứ dăm ba cái lão 3 triệu một đêm ấy coi như hàng phế mà thôi. Không biết đạo hạnh ông đạo sĩ kia như nào nhưng cứ không phải tôi móc tiền túi ra là được rồi cần mẹ gì biết đúng không?
        
          Buổi tối hôm ấy bác chủ nhà tập hợp tất cả các thành viên lại,tất nhiên là còn mấy phòng khác trong khu trọ nữa nhưng chuyện chả liên quan đến họ và không muốn chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng khu trọ , càng ít người biết càng tốt nên buổi họp mặt này bác chủ nhà chỉ tập hợp mời các thành viên phòng tôi và phòng Vi mà thôi. Và dĩ nhiên có cả lão đạo sĩ kia nữa. Bác chủ nhà giới thiệu:
-        
        -Đây là một hiền nhân được ta đích thân mời về để giúp khu trọ ta , tên là...
         
         Bác chủ nhà đang định giới thiệu thì lão đạo sĩ kia khoát tay ngăn bố Linh lại ý là để mình tự giới thiệu bản thân, vừa nói hắn vừa lấy tay vuốt vuốt cái tóc:
-        
        -Khụ khụ, ta đến từ động Hư Không núi Thái Bình, đạo danh Đồng Bất chân nhân, tu đạo đã lâu nay mới có dịp thi triển tài nghệ, hân hạnh.

          Thằng Nam Bím ngồi cạnh tôi lấy cù trỏ thúc vào mạng sườn ghé miệng sát tai tôi nói nhỏ:
-        
         - Ê t thấy cái lão đạo sĩ mũi trâu kia có phần giống mày vc. 

          Giờ tôi mới có dịp quan sát hắn vì từ lúc chiều khi gặp hắn đi với bác chủ nhà thì hắn mặc cái áo chống nắng đeo mắt kính râm còn đeo một cái khẩu trang che kín mặt. Tôi thấy hẵn ngũ quan cũng có phần tương đối giống mình chỉ khác cái kiểu tóc , trông hắn nhìn bề ngoài có vẻ chững chạc nhưng độ tuổi chắc không quá 30 chỉ tầm 24-25 mà thôi. Kiểu tóc của hắn thì nửa bên trái màu đen nửa bên phải màu trắng chẳng giống ai, cái kính râm thì vẫn luôn đeo trên mắt bất kể bây giờ đã là 8 h tối.

-        Người giống người mà thôi._tôi chống chế  trả lời thằng Nam bím, cha mẹ tôi sinh tôi ra với vẻ đẹp ngời ngời như này mà nó lại so sánh tôi với tên đạo sĩ bất đồng lỗ mũi trâu kia thì lòng tự ái của tôi lại trào dâng.

         Giới thiệu một hồi thì Vi em và Nam Bím thay nhau kể về sự việc của Nhung và lần đối mặt nữ quỷ. Tên đạo sĩ kia nhìn Nhung qua một lượt rồi lại chăm chú nghe Vi và Nam kể tiếp. Nghe đến đoạn Nhung ăn não mèo đen lão nhíu mày nhìn chằm chằm vào thân thể Nhung rồi gật gật đầu tỏ vẻ như đã đoán được sự tình hắn nói:
-        
       -Trước ta trong thời gian theo sư phụ học đạo ta cũng đã từng gặp trường hợp tương tự như của vị tiểu thư đây, nếu ta đoán không nhầm thì vị tiểu cô nương này đang bị ếm một loại bùa ngải với tên gọi bùa miêu quỷ.

Chị phương tò mò hỏi:
-       
       -Bùa miêu quỷ là gì?

    Rất nhanh đồng bất đạo sĩ  kia trả lời :

       -Thứ tà thuật này nguồn gốc xuất hiện ở thời kì phong kiến trung quốc dưới thời nhà tùy, từ rất lâu loài mèo được coi là một sinh vật tâm linh đứng giữa hai cõi âm dương đặc biệt là mèo đen. Người thi triển ngải mèo này dùng một con mèo đen sắp chết giết lấy não cho người bị ếm ăn để kết nối linh hồn giữa người đó và mèo đen. Xác con mèo sau khi chết sẽ được nhét một hạt mầm vào trong tim. Khi hạt đó nảy mần sẽ sinh ra một loại cây ngải với sức mạnh tà thuật rất lớn.

     Từ lúc ngồi họp mặt đến giờ Nhung mới lên tiếng vẻ mặt em hết sức ngạc nhiên hỏi lại tên đạo sĩ:
-        
        -Người bị ếm ngải này có biểu hiện và hậu quả của việc bị ếm bùa như thế nào ạ?
-        
         Khi người bị ếm ngải này ban đầu tứ chi sẽ đau nhức rồi lan dần đến toàn cơ thể . Thế cô đã nôn ra máu chưa?_đồng bất đạo nhân hỏi lại Nhung.
-       
        - Chưa nhưng quả thật là chân tay của tôi đang bị đau nhức, cơ thể suy nhược dần, ăn không ngon , ngủ không yên giấc.
-
-         -        Triệu chứng cuối cùng của người bị yếm loại bùa này là trái tim đau đớn quằn quại như bị ngàn mũi kim chích vào, lúc đó là lúc miêu quỷ đang nuốt chửng các cơ quan nội tạng, cô sẽ nôn ra máu mà chết sớm. Nếu như trường hợp của cô thì còn cứu được bằng không thì tiên nhân hạ phàm cũng chữa không nổi. Cũng may là cô gặp đúng cao nhân đắc đạo là ta rồi._ Lão đạo sĩ hứng chí vuốt vuốt mái tóc.

         Tôi lúc ấy cũng tò mò muốn hỏi tại sao Nhung lại dại dột đi lập khế ước với ma quỷ để bị yếm bùa thì nhìn thấy thằng người yêu em vẫn đang ngồi cạnh lão K lặng thinh không nói gì từ đầu đến giờ ánh mắt vẫn dõi theo Nhung thì lại ngại hỏi đến chuyện riêng của hai người họ nên thôi. Tôi nói:
-        
        -Như vậy là đã biết rõ nguồn gốc cũng như người yếm bùa này cho Nhung là con ma nữ kia...

Tôi chưa nói xong thì lão đạo sĩ nhảy ngay vào miệng tôi:
-        
       -Ma nào mà lại đi biết yếm bùa hại người, ta nghi là có người đứng sau giật dây tất cả mọi chuyện, con ma nữ kia chỉ là một con bài mà người kia sử dụng thôi.

     Chị phương hỏi Nhung có đắc tội với ai không thì chỉ nhận được cái lắc đầu không có từ Nhung.

      Tôi nhíu hai hàng lông mày lại suy nghĩ vẻ mặt ngắn tũn, xoay đi xoay lại thì vẫn chưa biết được nguyên nhân sâu xa của chuyện này là gì, ai là người đã hại Nhung,  kết quả vẫn là con số không.

Lão đạo nhân lại lên tiếng:
-      
                 -Để cứu được vị tiểu thư này thì đầu tiên phải tìm ra được và hủy đi cây ngải đã làm phép kia, rất có thể cây ngải đó được trồng ở đâu đó gần đây thôi.

     Tôi nhớ lại buổi gặp và trực tiếp đối mặt với  nữ quỷ kia ở vị trí sau vườn liền bừng tỉnh:

-        -Dàn dạ lý, đúng rồi dàn dạ lý sau vườn.

Tất cả nhìn tôi với ánh mắt tán thành đồng ý.

Còn tiếp...

Quyển 1- Chương 13