Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
xin chào các bạn! mình là ThanhTung Nguyen

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Welcome to ThanhTung Nguyen's blog!

ThanhTung Nguyen- The great poet of the world.

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2019

Dừng dòng tin nhắn dứt một cuộc tình









Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau
Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ
Mải miết đi trên đường đời trăm ngả
Chẳng còn ai nhắc hai chữ “đã từng”….

Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng
Đôi chân bước không một lần dừng lại
Yêu dấu một thời rồi cũng trôi xa mãi
Ta xem nhau chưa tồn tại bao giờ….

Từ hôm ấy ta ngừng những giấc mơ
Ngừng nhắc tên, thôi đợi chờ nhau nữa
Góc phố ngày xưa ta từng hò hẹn
Bao người qua phủ hết dấu chân về….

Từ hôm ấy ta chẳng còn thức khuya
Kể nhau nghe những buồn vui cuộc sống
Điện thoại cũng chẳng thèm buồn xem nữa
Thiếu tiếng chuông báo tin nhắn một người….

Từ hôm ấy ta đã mất nhau rồi
Mất tiếng cười vui tươi như ngày trước
Từ hôm ấy ta bắt đầu biết được
Không phải yêu sẽ bước đến cuối cùng.....
Source: Doãn Đại Hiệp

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2019

Cứ mỗi khi giặt quần áo thì trời lại đổ cơn mưa 😅😅😅😅

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

Đã lâu rồi mới được bữa cơm no. Cuộc sống bộn bề khốn khó mới biết quý trọng những đồng tiền,mới biết được bố mẹ đã vất vả kiếm tiền nuôi ta ăn học, và giờ nhìn lại chả có gì ngoài hai bàn tay trắng.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2019

Trong Cõi Hư Vô


Tác giả: Lê Cảnh Tiến

Ta tìm em trong vô thức ngây ngô
Như con sóng xô bờ chao lá đổ
Như bóng trăng bơ vơ đầu góc phố
Đời muộn phiền như nấm mộ vô danh

Ta trở về khi tóc chẳng còn xanh
Dòng nước đục đầu ghềnh tuôn xối xả
Từng đám mây che đen trời cuối hạ
Để con đường buốt giá buổi hoàng hôn

Em ngậm ngùi ôm con đứng đầu thôn
Ta cúi nhặt mảnh linh hồn quá vãng
Những lối quen vui buồn cùng năm tháng
Nay hoang vu xao lãng dấu chân người

Ta trở về khi ngọn gió thu rơi
Chuông giáo xứ một thời nay chẳng đổ
Gió lao xao bay qua từng miệng hố
Không gian đen loang lỗ bến thiên đường

Em nhạt nhoà trong mái tóc pha sương
Vẫn đứng đợi giữa đêm trường lạnh giá
Mảnh vườn quen nay bỗng thành xa lạ
Công viên xưa ghế đá cũng vô tình

Đời lạnh lùng cùng hai tiếng tử sinh
Chưa quên được những đêm tình nóng bỏng
Thuở cùng nhau xiết tay tìm sự sống
Đam mê hoang chao động mảnh tim khờ

Ta bây giờ như cội đá trơ vơ
Trăng gió cũng vật vờ hương ảo ảnh
Tấm màn đêm che quanh vùng đất thánh
Em có buồn chiều lạnh gió heo may

Ta trở về khi đã thấm men say
Màu áo cũ dạn dày da rám nắng
Và ánh mắt vẫn chìm trong khoảng lặng
Tìm câu thơ cay đắng trả cho đời

Xin tạ từ dòng nước mắt đêm rơi
Mong quên hết một thời ân ái cũ
Bến hoàng hoa chỉ còn là quá khứ
Mà đôi ta đã tự bước chân vào

Xin một lần được viếng cõi trăng sao
Không còn cảnh ồn ào men ái ố
Bãi trần gian chốn tù đày vô độ
Lòng sân si ham hố lợi danh gì ./.

Tủi thân






Tác giả: Điền Phong

Xã hội này rộng lớn lắm không ba?
Sao con ngỡ mình như là hạt cát
Bao cơn gió thổi đời con trôi dạt
Giữa biển người lắm chua chát đau thương

Biết sống sao trong giới cảnh vô thường
Cho vững dạ được người thương bạn quý
Con chẳng muốn sống cuộc đời hoa mỹ
Mà chỉ cần người tri kỷ tâm giao

Tuổi đôi mươi con biết phải thế nào
Khi tư tưởng còn biết bao điều ước
Ước duyên tình mà nào đâu có được
Bởi ân nồng như giọt nước đang rơi

Có lẽ con chưa hiểu thấu sự đời
Còn vô dụng giữa trò chơi con tạo
Con yếu lòng không vượt qua giông bão
Con bây giờ biết nương náu vào đâu?